Chương 38 nuôi con rể từ nhỏ.

Editor:mai

Tô Hưởng đặc biệt chọn tiểu đảo ít người tới vì mục đích của chuyến du lịch này , vì vậy xuống máy bay rồi lại ngồi thuyền ,Tạ Uyển Nhiên đã ngủ tới phát mốc luôn, xuống thuyền cô liền hung hăng duỗi người " cuối cùng cũng tới."

Tô Hưởng cùng Lục Dữ mỗi bên mang theo hai vali hành lí theo sau, tròng mắt đi theo bóng lưng uyển chuyển ấy, Tạ Uyển Nhiên ngạc nhiên phát hiện Tô Hưởng thuê nguyên một tiểu viện độc lập, nhà gỗ mộc mạc cùng với đầy ắp khí tức tùng lâm, cô cao hứng tới nỗi hôn Tô Hưởng một cái thật vang tỏ lòng thỏa mãn.

Tô Hưởng liếc qua Lục Dữ với ánh mắt đắc ý, sau đó di theo phía sau Tạ Uyển Nhiên vào tiểu viện.Trong phòng đầy đủ mọi thứ, có thể nhìn ra căn phòng được chủ nhà quét dọn qua, sàn nhà cùng đồ trong nhà đều rất sạch sẽ, ga giường cũng vừa được thay mới, Tạ Uyển Nhiên đi tới gần hít một hơi, rất tốt, cũng không có chút khí ẩm nào, ngược lại có mùi vị ánh nắng, giường như vừa mới được phơi mình dưới ánh mặt trời.

Tổng cộng có ba gian phòng ngủ, Tô Hưởng trực tiếp đem hành lí của mình và Tạ Uyển Nhiên bỏ vào một gian, Lục Dữ lập tức lên án với Tạ Uyển Nhiên: " cô giáo à, cô xem hắn hắn!!"

Tạ Uyển Nhiên chần chờ một chút: " nếu không , một mình cô ở một gian. . ."

Lục Dữ nhanh miệng nói tiếp " được ạ!tối nay em ngủ cùng phòng với cô !"

Tô Hưởng lạnh hừ một tiếng: "Không được. "

" cô giáo à có được hay không?"Lục Dữ không để ý tới hắn, quay đầu với vẻ đáng thương nhìn Tạ Uyển Nhiên.

Tạ Uyển Nhiên nhất mềm lòng, bị nam sinh nhìn như vậy, liền nhịn không được nói: " vậy nếu không thì tối nay em tới, đêm mai Tô Hưởng . . ."

Lời vừa nói ra liền nghĩ tới che miệng lại, nhưng đáng tiếc đã không kịp nữa, hai nam sinh trăm miệng một lời đáp, " cứ quyết định như vậy đi!"

Tạ Uyển Nhiên: ... Làm sao bây giờ cô cảm giác những ngày tới rất có thể sẽ chết vì mệt!cứu mạng A A.

Mặc dù cách bữa cơm có chút sớm, nhưng mấy người bụng đã đói cồn cào. Hai nam sinh dùng nguyên liệu chủ nhà đã đặt biệt chuẩn bị làm một bữa ăn phong phú,Tạ Uyển Nhiên ăn no tới cổ mới luyến tiếc ngừng lại, mùi vị tươi ngon xém chút nữa cô đem đầu lưỡi cũng nuốt luôn. Ăn cơm xong đi dạo xung quanh để tiêu cơm, nơi này thật sự bị lạnh nhạt , lữ khách không nhiều lắm, thỉnh thoảng mới tình cờ chạm mặt , bọn họ có hai người ở tiểu viện bên cạnh, người vợ nhìn thấy có người liền lại gần nhiệt tình chào hỏi.

" các bạn cũng tới du lịch sao?" người vợ cười hỏi.

"Ân đúng nha. " Tạ Uyển Nhiên trả lời với một nụ cười hiền hòa.

"mang theo hai em trai sao, em trai của cô thật đẹp trai."trong mắt người vợ xoẹt qua chút kinh ngạc.

Tô Hưởng tiến lên một bước kéo Tạ Uyển Nhiên tới bên cạnh, : " không phải , tôi là rể được nuôi từ nhỏ, bên kia mới là em trai của cô ấy."

Người vợ lập tức trừng lớn mắt, hoài nghi mình có nghe lầm hay không, tay Tạ Uyển Nhiên ôm ngang hông hắn hung hăng véo một cái rồi tươi cười rút lui.

" ai bảo em nói nhăng nói cuội!"Tạ Uyển Nhiên dùng sức véo thịt bên hông hắn, bấm nửa ngày nhưng thịt chỗ này quá chắc còn đem tay mình vặn tới đau.

"hừ, tối nay không dùng tới em liền đối với cái em này của em hạ thủ ác độc như vậy."Tô Hưởng liếc mắt nhìn cô.

Lục Dữ ở bên cạnh không nín được bật cười, hai người đồng loạt trợn mắt giận dữ nhìn hắn, Lục Dữ nhanh chóng thu lại nụ cười: " cô giáo , em cũng muốn làm rể nuôi từ nhỏ."

Tạ Uyển Nhiên: ... tâm tình tốt không muốn cùng chơi với bọn côn đồ này.

Đem tiểu đảo vòng một vòng, mấy người quay lại tiểu viện nhỏ, Tạ Uyển Nhiên hào hứng thay áo tắm tới bờ biển chơi, ánh mắt của hai nam sinh đều không được bình thường.

Tạ Uyển Nhiên chọn một bộ bikini mai mảnh hoa trắng nền đen,kiểu dáng dây treo lên cổ càng làm vải vóc bó chặt lại vùng đồi núi hiện lên một rãnh sâu không đáy, da thịt trắng nõn dưới nền đen càng thể hiện sự trắng trẻo tựa như ngọc ngà, hạ thể được một sợi dây đính với quần bơi bọc lại khu tam giác thần bí, âʍ ɦộ được vải vóc bảo hộ mà nhô lên , chỉ nghĩ như vậy thôi đã có thể đoán được bên dưới có cảnh mỹ như thế nào. "Đi thôi đi thôi ~~" Tạ Uyển Nhiên tràn đầy phấn khởi mà xông ra phía trước, mông kiều béo khỏe run lên từng nhịp,như viên mận đào nhiều nước vậy.

Lục Dữ lau mũi, liếc mắt nhìn Tô Hưởng, Tô Hưởng cũng trầm mặc trừng nhìn hắn một cái, ánh mắt hai người chạm nhau trên không trung, ngầm hiểu ý mà gật đầu.