Chương 2

– trong vòng một tuần mà có điểm 6 môn chính thì coi như em thắng…

– được…

Vậy là chỉ vì một câu nói ấy mà tôi đã cố gắng thay đổi từng ngày từng ngày một… Tôi nghe chị nên xin đi học thêm. Cái tội mất gốc nên chả biết cái đếch gì cả.

Ngày đầu tiên trong chuỗi ngày cố gắng. Tôi dậy sớm đến lớp ngồi ngoan chép bài. Dù tôi chẳng hiểu cái gì nhưng cứ ngồi im nghe và chép. Bà giáo thấy tôi ngoan ngoãn thì cứ tròn mắt nhìn… Mấy đứa trong lớp thì cũng chả kém.

Tối đến là đi học thêm. Bất ngờ tôi gặp nhỏ… Nhỏ ngạc nhiên…

– Cậu cũng đi học ở đây à?

– Ờ. Cũng Mất gốc hả? – quên chưa nói nhỏ tên Linh nhé….

– Ừm… Không… Đi học cùng đứa bạn cho vui thôi… – nhỏ cười

Tôi cười….

Xin phép cho mình chia sẻ một chút nhé. Mình thấy Đại đa số giới trẻ giờ đi học cứ như đi chơi vậy. Sách vở chẳng biết mang được bao nhiêu mà đút trong cái túi bé tí. Đến lớp không học. Đi học thêm cũng chẳng học. Đến lúc thi thì phao đút kín người. Về nhà bố mẹ hỏi thì hồn nhiên trả lời..

– Con copy nhanh lắm….

Cuối cùng được 0,5. Mình chẳng biết những người ấy đi học để làm gì. Nếu không học được thì tốt nhất nghỉ ngay rồi đi học nghề. Đây thì cứ đi học bừa học bãi. Tiền đóng gạo góp cuối cùng là đổ xuống sông xuống biển hết. Đứa thì Bố mẹ lại phải cày cuốc nuôi thêm một hai năm thi đại học… Đứa khác khôn hơn thì đi làm ngoài nhưng làm đến đâu tiêu đến đó… Vẫn ăn bám bố mẹ… Nói chung là vô bổ thôi…

Trở lại câu chuyện…

Vào lớp ngồi một lúc thì cô giáo trẻ ra… Nghe nói ở đây hay tôi mới đi học… Nhỏ học sinh mới thì ngồi bàn gần cuối với đứa bạn. Tôi cũng không quan tâm lắm… Cứ lo việc của mình đã…

Ngày thứ hai và cả tuần đó tôi cũng vậy… Chị đã giao kèo một tuần nếu tôi có được điểm 6 thôi thì chị sẽ mời đi xem phim… Đáng để thử lắm chứ… Gần hết một tuần cũng là lúc kiểm tra 15’… Môn toán… Mới học lại nên loay hoay mãi mới làm được… Cũng có ý định quay cóp nhưng thật sự tôi không muốn ăn gian với chị. Và sau một tuần học tôi cũng muốn thử xem sức của mình đến đâu… Nhận được bài với số điểm 5 tròn chĩnh làm tôi tụt hứng. Vo tờ giấy ném vào ngăn bàn là tôi ngủ luôn. Vậy là tôi đã thua. Chán nản không muốn về nhà nên tôi chơi game, cafe rồi đi lượn lờ quanh cái bờ hồ đến gần tối… Đang nghĩ ngợi thì lại gặp nhỏ…

– Có duyên nha… – nhỏ cười… Nhỏ mặc áo ba lỗ cùng chiếc quần đùi ngắn làm tôn lên làn da trắng không tì vết của nhỏ… Đôi môi xinh mỗi khi cười là hiện rõ cái má núm… Giờ mới để ý ngực nhỏ to thật… Cái áo ba lỗ như muốn bung chỉ ra vậy…

– Da^ʍ dê… Nhìn cái gì? – nhỏ thấy tôi nhìn vào ngực thì thoáng ngại xong quát luôn…

– To thì nhìn thôi… Ai bắt ăn nhiều nuôi nó… – tôi trở lại với cái tâm trạng buổi sáng… – mà hàng thật hay giả đấy?

– Giả cái đầu ông ấy…

– sờ thử cái – tôi vẫn tỉnh bơ trả lời…

– đồ râu xanh… Đéo thèm nói chuyện với ông nữa… – nhỏ bực mình quay đi…

– Tôi không có râu xanh… – tôi nói với theo…

Nhỏ đi khuất rồi tôi mới lên xe về nhà… Hình như chị đang xem tivi… Thở dài một cái. Dắt xe vào là tôi đi thẳng lên phòng. Nhưng đi được đến cầu thang thì chị hỏi

– hết một tuần rồi đấy…

– … Em thua rồi… – Tôi quay lại nhìn chị…

– mấy điểm?

– 5

– …..

Chị im lặng… Tôi cũng đi lên phòng luôn… Thời gian sau đó thì tôi nhận ra nhỏ học sinh mới có vẻ thích tôi thì phải. Nhỏ xuống căn tin thì hỏi tôi có uống gì không để mua hộ. Tôi có từ chối thì lúc sau nhỏ vẫn mang lên một chai nước. Có hôm đang ngủ thì nhỏ áp chai nước lạnh vào má. Tức điên cả người mà nhìn cái mặt phụng phịu của nhỏ là tôi lại xuôi…. Trong trường thì ngoài cái thời gian ngủ thì thi thoảng tôi lại hay trốn tiết ra cái lan can đằng sau ngồi. Chỗ này kín nên hút thuốc chả bị ai làm phiền cả. Ấy vậy mà nhỏ vẫn tìm ra được. Thế là thi thoảng tôi lại có thêm cái đuôi lắm chuyện..

– hút thuốc ít thôi… – tiếng của nhỏ than phiền

– Không thích ngửi thì về lớp đi… Theo ra xong lại than thở…

Nhưng thi thoảng tôi vẫn nhờ nhỏ ra cổng trường mua hộ bao thuốc và chả bao giờ nhỏ từ chối. Tiền tôi vẫn trả mà…

Bằng cái cũng sắp hết nửa tháng 9. Chuẩn bị khai giảng và đón thêm lũ học sinh mới nghịch ngợm… Trường tôi dù nghịch ngợm nhưng phong trào văn nghệ thì đầu tư kinh khủng lắm… Nên cứ hết tiết thì lũ con trai con gái bu vào bàn tán này nọ. Nhỏ thấy tôi ngồi một mình thì cũng lôi đi theo. Nhưng ngồi một lúc thì cũng chán. Tranh thủ lúc sôi nổi nhất tôi bỏ ra ngoài. Leo lên cái lan can là tôi châm vọi điếu thuốc. Đang hút cái hơi thứ hai và tận hưởng cảm giác thì có ai đó dựt điếu thuốc khỏi miệng…. Định quay lại chửi hóa ra là nhỏ…

– làm cái gì thế? Đưa đây..

– Không – nhỏ gân cổ cãi

– Xùy… Xùy…

Biết không đòi được nên tôi châm điếu khác. Nhưng vừa rút bao thuốc thì nhỏ lại dựt mất…

– Con điên này… Trả đây….

– Không…

– hút điếu thuốc cũng bị phá… Mệt… – tôi nhăn nhỏ xong ngồi xuống tựa lưng vào lan can. Bất chợt tôi thì nhớ chị. Một sự sợ sệt sẽ mất chị nào đó trong tôi làm tôi cảm thấy buồn….

– Ê… – tiếng của nhỏ làm tôi giật mình

– Gì?

– giận tui à?

– Ờ…

– Xin lỗi…

– Thế trả bao thuốc đây…

– KHÔNG – nhỏ nói to

Thế đấy. Trong mắt tôi lúc ấy nhỏ như một con kì đà chuyên gia cản mũi vậy. Ngủ cũng phá. Hút thuốc cũng phá. Ngồi im học thì mới không phá. Mà tôi cũng chẳng thấy bực gì cả. Ở cạnh nhỏ làm tôi cảm thấy vơi bớt nỗi nhớ chị. Hay có thể nói nhỏ là người thay thế vậy…

Bằng cái nữa đã sang tháng 10… Tôi giờ tự nhiên lại thích đi học mới chết chứ. Nhỏ với tôi vẫn chả ai nói yêu với ai cả. Nhưng ai cũng biết tôi và nhỏ như là mặc định. À quên… Nhỏ cũng gọi tôi là anh rồi… Tôi có hỏi thì nhỏ trả lời đơn giản

– thích thế đấy!!

– Ừ.. Ừ..

Hôm nay sáng dậy đi học thì thấy người mệt nhừ. Đến lớp gục xuống ngủ thì nhỏ lại gọi dậy…

– Anh mệt quá….

– Đừng có lười… Á… Trán nóng quá… – nhỏ nhăn mặt sau khi sờ trán tôi – Cô ơi cho em đưa K lên phòng y tế…

– Sao thế? – tiếng cô giáo

– Sốt cô ạ…

– Ừm…. Đi đi…

Lên phòng y tế là tôi trèo lên giường nằm luôn. Muốn ngủ một giấc. Thấy nhỏ nhìn nhìn…

– Về lớp đi. Tí anh xuống…

– Ừm…. Mà hôm nay nhà anh có ai ở nhà không?

Nhỏ nhắc mới nhớ chị đi du lịch hai ngày nữa mới về…

– không… Sao thế?

– Thế trưa sang nhà em… Anh sốt cao đấy…

– Hâm à… Ngại lắm…

– nhà có mỗi mình em thôi…

– Thế à… Ngon rồi – Tôi cười đểu xong nhìn xuống ngực nhỏ…

– Ngon gì? Á… Đồ da^ʍ dê… – nhỏ véo đau điếng….

– Đau… Đauu… Anh không dám…

– chừa nhé…

– Ừm… Ừm…

Trưa về sang nhà nhỏ. Một căn nhà hai tầng xinh xinh. Nhỏ mở cửa xong mà mải ngắm nên nhỏ phải gọi tôi mới ngớ người đi vào..

– Anh nằm đây đi… Đợi em nấu cơm xong uống thuốc….

– Ừm…

Ăn cơm xuống uống thuốc xong là nhỏ ngồi cạnh tôi. Tôi bắt đầu hỏi nhỏ về gia đình nhỏ. Hóa ra bố mẹ nhỏ đi buôn gỗ… Cái nghề nguy hiểm mà mất là mất trắng… Câu chuyện kết thúc cũng là lúc hai ánh mắt chạm vào nhau… Rồi cái gì đến cũng phải đến… Tôi không hiểu cảm xúc trong tôi nó như thế nào nữa… Phần tôi muốn dừng lại… Nhưng phần thì tôi muốn tiếp tục… Tôi không muốn lại một cuộc tình nữa tan vỡ khi tôi nhận ra tôi không thể quên chị… Nhưng nhỏ quá hấp dẫn… Bất ngờ nhỏ dừng lại… Thở nhẹ…

– Yêu anh…

– …..

Tôi không nói gì. Nhỏ quàng tay lên cổ tôi kéo xuống… Hôn tiếp… Tôi dần chìm đắm vào nụ hôn của nhỏ… Nhỏ biết hôn nên càng làm tôi hứng… Đôi tay tôi lại theo bản thân… Đẩy nhỏ nằm xuống cái ghế là tôi kéo áo nhỏ ra. Bộ ngực nhỏ bật ra khỏi cái áo nảy nhẹ… Nhỏ thoáng ngượng… Tôi cúi xuống hôn vào bộ ngực ấy… Rồi chuyển dần xuống phía dưới… Kéo cái qυầи иᏂỏ xuống là tôi hôn nhẹ vào cô bé… Nhỏ mềm người…. Thở nhanh… Rên mạnh… Chận khép kẹp nhẹ vào đầu tôi… Như không chịu được nữa. Nhỏ kéo tôi lên hôn mạnh… Đẩy tôi xuống… Từ từ cũng lùi dần xuống phía dưới… Tôi đón nhận cảm giác ấy… Đê mê… Lúc sau nhỏ ngồi lên tôi… Và chuyện gì xảy ra thì ai cũng hiểu….

– Anh làm với bao nhiêu người rồi? – nhỏ quàng tay vào cổ tôi. Tinh nghịch hỏi…

– trên một người….

– hẳn nào… Ghê thế… Anh cứ liệu hồn đấy… Từ giờ anh là sở hữu của em rồi… – nhỏ véo mũi tôi xong lại cười…

– Anh là của anh. Chả của ai cả…

– Nói lại xem? – nhỏ trợn mắt nhìn…

– …. – Tôi im lặng cười. Nhỏ cũng cười…

Sau ngày hôm ấy. Tôi và nhỏ chính thức làm người yêu. Có lẽ với tôi nhỏ có gì đó đặc biệt lắm. Ở cạnh nhỏ làm tôi cảm thấy bình yên. Tôi không phải suy nghĩ về chị… Nhưng thật sự thì không phải như thế vì chuyện giờ mới bắt đầu….