Chương 1

Tôi là Khoa… sinh ra trong một gia đình khá giả. Bố mẹ tôi đã ly dị sau nhiều lần cãi vã vô bổ từ khi tôi còn nhỏ. Tôi còn một người chị. Chị tôi tên Yến. Hơn tôi ba tuổi. Đang đi làm… Cả hai cùng sống với bố… Cuộc sống với ông bố cũng không đến nỗi nào ngoài việc ông suốt ngày đi rồi bồ bịch…

Ngày bé cho đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu cái lý do mà ông vẫn viện cớ

– đó là do tính chất công việc thôi. Lớn mày sẽ hiểu…

Tôi đã lớn… Đã sẵn sàng cho một bước nhảy vọt lớn trong cuộc đời của mỗi con người… Đó là vào lớp 12 và chuẩn bị cho kỳ thi đại học… Nhưng thay vì chọn một cô gái xinh xắn nào đó thì tôi lại yêu người chị gái của mình… Nghịch lý thật…

Có lẽ để đi đến cái quyết định ngày hôm nay tôi sẽ mất tất cả. Nhưng tôi… không hề hối hận… Dù chỉ là một chút… Cuộc sống là do tôi lựa chọn… Ai nói tôi sai thì cứ bước qua và đừng bao giờ nhìn lại rồi chỉ chỏ này nọ… Tôi không cần những thứ đấy…

Ngày bước chân vào lớp 12 cũng là ngày tôi thừa nhận tình cảm vượt qua giới hạn của mình dành cho chị… Trước Đã có nhiều lần tôi cố gắng để yêu một cô gái khác… nhưng… Mỗi lần như vậy là tôi lại nhận thêm một khoảng hụt hẫng trong l*иg ngực không phải là vì cô gái đó không tốt mà vì tôi quá yêu chị… Đôi chút về chị tôi. Chị xinh lắm. Giống mẹ nên làn da chị không bị bắt nắng. Nó trắng hồng đến mức làm tôi phải ghen tị. Kể cả tôi có là con trai. Tóc chị thì dài và mượt. Đôi mắt đen láy sau cái mái dài bồng bềnh kiểu mấy nữ ca sĩ hàn quốc vẫn để. Khuôn mặt trái xoan, Cái mũi cao và đôi môi đỏ tự nhiên và chiếc răng khểnh càng làm cho chị xinh hơn… Đôi lúc chỉ cần những lần vuốt tóc nhẹ cũng đủ làm tôi đứng hình…

Suốt quãng thời gian đầu tôi đã thường tự nhủ với bản thân rằng tôi không thể yêu chị… Nhưng sống cùng một nhà không thể tránh khỏi những lần động chạm… Đôi khi tôi phải đi cả ngày để không phải chạm mặt chị. Hoặc là tránh những giờ chị có mặt ở nhà… Nhưng càng ngày tôi càng lún sâu vào cái vũng bùn do chính mình tạo ra…

Ngày đầu tiên vào lớp 12 sau kì nghỉ hè… Vì thiếu đi tình cảm của mẹ… Đấy là cái cớ tôi vẫn hay ngụy biện cho tính cách nghịch ngợm của tôi…

Tôi cũng có tiếng ở trường nên đi học cũng như là đi chơi vậy. Tuần ghi sổ hai ba lần. Tháng gọi phụ huynh vài ba lần với tôi là chuyện thường ở huyện… Lần nào chị cũng đi thay cho bố… Về thì Chỉ trách nhẹ…

– lần sau đừng thế nữa…

Xong lại im lặng…

Nhưng tôi nào có nghe. Chỉ đến khi tôi thừa nhận cái tình cảm kia thì tôi mới bắt đầu bớt nghịch đi thôi… Cuộc sống mà…

……

– N.M.Khoa lên phòng hiệu trưởng – tiếng cô giáo chủ nhiệm của tôi đấy… Quen rồi.. Tại đi học tôi mang mỗi một quyển vở 72 trang thôi. Chính xác là mất gốc càng học càng ngu nên đâm ra chán. Mà cái trường dân lập tôi học này có phải riêng tôi như vậy đâu. Lớp nào ít thì ba bốn đứa… Cứ nhan nhản ra ấy… Đứa nào học giỏi thì nó cũng chẳng học cái trường điên rồ này làm gì… lên phòng hiệu trưởng là lại một bài thuyết trình quen thuộc và kết thúc là

– mai tôi muốn gặp phụ huynh cậu…

– Vầng… – Nói vậy thôi chứ tuần sau tôi mới bảo chị

Về đến lớp là lại phá… Không phá thì ngủ… Lớp cũng có mấy đứa xinh… Toàn tem hỏng nên tôi cũng chán chả muốn động. Mà con gái tuổi này nó cũng bạo. nên dù muốn hay không thì vẫn sẽ có đứa này hay đứa khác tán tỉnh để lợi dụng. Vì cái mác công tử vẫn dán trên mặt tôi mà… Nhưng trải qua các cuộc tình không đến đâu tôi lại càng chán…

Về đến nhà thì chị đang nấu cơm. Chị vẫn thường nấu ăn một mình vì thời gian tôi có mặt ở nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tôi cũng không hiểu sao tôi lại muốn về. Hình như là tôi đang thèm ăn cơm của chị nấu…

– Về rồi hả. Vào ăn cơm đi… – chị chẳng bao giờ trách tôi nửa lời cả. Cứ cười thôi..

– Ừm. Em chán… Đang đói nên về…

– Ừm. Hì hì…

– chị không đi làm à?

– không… Tí chị đi có việc chút thôi…

– …. – tôi im lặng ngồi vào bàn ăn với cái khuân mặt nhăn nhó..

– Sao… Chị nấu không ngon à? – Chị hồn nhiên nhìn tôi… 1s đứng hình vì khuôn mặt ấy… Tôi đứng dậy hít sâu để cố gắng quên… Và trả lời lấy lệ….

– không… Không sao… Em mệt thôi… Chị ăn đi…

Nói xong tôi đi thẳng lên phòng trước ánh mắt khó hiểu của chị… Nằm ụp xuống giường là tôi nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ… Giá mà tôi có thể được yêu thương chăm sóc người con gái ấy… Dù chỉ là một lần…

………

– Khoa… Khoa ơi…. – tiếng của chị làm tôi giật mình tỉnh giấc… Cơ thể tôi thì mỏi nhừ… Chắc tại hôm qua đi mưa về đây… Mở cửa phòng thì đập vào mắt là chị đang mặc bộ quần áo mỏng… Cái áo hai dây không đủ che hết vòng một tràn trề nhựa sống… cái quần đùi thì không thể ngắn hơn… Chị tôi teen mà… Nhưng chị đâu biết rằng tôi đang yêu chị nên vẫn hồn nhiên lắm…

– Sao chị?

– dậy tí kéo hộ chị cái khóa váy với

Đó là cái việc ngày bé mẹ vẫn hay nhờ tôi làm. Nhưng ngay lúc này thì tôi chỉ muốn đi ra ngoài nhanh nhất có thể. Tôi muốn tránh chị.

– Em bận ra ngoài bây giờ rồi – Cái lý do tôi nghĩ ra ngay lúc ấy

– một tí thôi cho chị đi có việc… Thằng lười này… – Chị mắng nhẹ

– Vầng Vầng…

Chị xoay người đi về phòng còn tôi quay vào trong lấy cái áo ba lỗ mặc. đi sang phòng chị. Cửa mở còn chị thì đã quay tấm lưng trắng trong cái váy chưa kéo séc về phía tôi. Căn phòng màu hồng phấn chẳng lạ gì mà cảm giác trong tôi trở nên xa xăm quá… Qua tấm gương trên bàn tôi thấy chị cười. Xinh lắm. Tôi đứng dựa vào cửa im lặng nhìn. Giá mà….

– Vào đi… Nhìn cái gì thế? – tiếng của chị làm tôi giật mình

– À… Không có gì… Đâu? – tôi chống chế xong đổi chủ đề

Chị quay đầu lại nhìn tôi cười. Lại vậy…

– đây.. Nhanh đi..

Kéo xong cái séc đang tính đi về phòng thì có một bàn tay kéo vai… Tôi xoay người lại theo quán tính…

– đẹp không? Đẹp không?

Chị xoay xoay làm tôi bật cười… cái mái tóc chị bị rũ xuống. Không hiểu lúc ấy tôi nghĩ gì mà tiến lại gần vén mái tóc ấy lên nhìn thẳng vào mắt chị thì thầm..

– chị xinh lắm…

Ngượng ngùng là tất cả những gì lúc ấy tôi đang có… Chị cũng vậy… Mất mấy giây thì tôi đổi chủ sang chủ đề khác…

– Chị đi hẹn hò à?

– Ừm.. Hihi.. – chị ngại ngùng trả lời

Cái câu hỏi vớ vẩn ấy lại như một gáo nước lạnh khi tôi nhận câu trả lời từ chị… hm… Tuổi 22 như chị yêu đương và lấy chồng được rồi… Hụt hẫng… Chẳng biết là bao lâu… Nhưng Tôi thấy hụt hẫng… Sự ghen tị với một ai đó may mắn có được chị của tôi… Tôi thật là ích kỷ… Nghịch lý nữa… Mà Suy nghĩ thì là vậy chứ tôi vẫn phải cười… Vì đơn giản giữa tôi và chị là điều không thể… Và chỉ là từ phía tôi nên tôi nghĩ hãy để nó như một giấc mơ mà thôi…

– Chúc chị may mắn…

– Đùa đấy… Chị đi có việc mà… – chị lại nheo mắt tinh nghịch…

Thế đấy… Mới vài giây trước tôi còn hụt hẫng thì giờ mọi thứ đã xanh tươi trở lại… Nhưng Tôi chỉ biết mỉm cười quay ra ngoài để giấu đi cái niềm vui ấy…

– Kệ chị chứ…

Mà tôi cũng không thể giải thích nổi những suy nghĩ của chị… Đôi khi tôi thấy sự quan tâm của chị với tôi không phải là tình cảm của chị em… Hoặc do tôi đang ảo tưởng…

Trở lại căn phòng tôi cởϊ áσ ra và lên giường ngủ… Ông bố vẫn đi công tác chưa về… Tôi tỉnh dậy khi có ai đó đang vuốt ve mái tóc… Cảm giác thoải mái lắm… như là mẹ vậy… Mở mắt ra là chị đang ngồi cạnh… Thấy tôi mở mắt thì chị thoáng ngại ngùng…

– dậy ăn cơm đi… Hôm nay ngoan nhỉ? – Chị cười nhẹ…

Vì thường thường cứ 9h tối tôi mới về nhà. Đôi khi là chơi game. Nhậu nhẹt linh tinh cùng lũ bạn… Tôi cũng hút thuốc nhưng không bao giờ động vào mấy thứ kia vì tôi biết đó là con đường ngắn nhất để nằm hộp và tôi biết sẽ chẳng có ai sót thương cho cái số phận của tôi đâu. Một thằng học sinh yếu kém nghịch ngợm…

– Vầng… – tôi bật dậy cũng là lúc chị đi xuống trước…

Xuống đến nơi là lúc chị bê đĩa thịt quay ra… Tôi nhanh chân bê nồi cơm rồi bữa cơm diễn ra nhanh chóng… Chị cũng hỏi về việc học… Chị khuyên tôi học hành tử tế đi. Sắp thi đại học rồi. Sau này còn có công việc ổn định mà cưới vợ sinh con. Tôi vừa nghe vừa ăn. Nghĩ ngợi về những điều chị nói. Nhưng người vợ tôi mong muốn thì tôi chẳng bao giờ có được…

– này… Nghĩ gì đấy… Ăn đi – tiếng của chị làm tôi trở lại hiện tại

– Ừm…

– mà vẫn đang yêu cô bé ấy hát? – Chị hỏi tiếp

– Không… Bỏ lâu rồi…

– Sao thế? Chị thấy nó xinh mà?

– Không thích.. Không hợp thì chia tay thôi… Mà còn chị thì sao? – tôi hỏi lại..

– Chị đầy…

– Ghê rồi…

Tôi cười… Đúng là thế… Chị xinh vậy mà… Nhưng chưa bao giờ tôi thấy chị rủ ai về nhà hết. Hoặc có mà tôi chưa biết. Cũng buồn buồn… Tôi ăn xong thì đứng dậy…

– Em ra ngoài tí…

– Ừm. Đi về sớm. Mai đi học…

– …..

Tôi im lặng leo lên chiếc xe AB đi thẳng ra ngoài…. Dừng chân tại quán cà phê quen thuộc…

– như cũ nhé – cô bé làm pha chế nhìn tôi cười…

– Ừm….

Rút điếu thuốc ra làm vài hơi. Tôi tựa lưng vào cái ghế để cảm giác phê pha len lỏi qua từng dây thần kinh… Chẳng biết bao giờ chuyện này mới dừng lại…

Về nhà là lúc 9h tối… Cất cái xe rồi đi lên phòng với ý định thả người xuống cái giường để bắt đầu một giấc ngủ thì nghe thấy tiếng chị cười khúc khích… Tôi lại gần. Áp tai vào cửa phòng chị… Ra chị đang nói gì điện thoại với ai đó… Có vẻ vui lắm… Nghe được một lúc thì tôi quyết định về phòng ngủ… Buồn cười thật… Tôi đang ghen…

Sáng hôm sau đi học thì nhận tin có học sinh mới của con bạn bàn trên… Con bé mới vào cũng xinh phết… Cả mấy thằng lớp khác cũng phải sang ngó…

– Con kia xinh vl nhỉ? – đang ngồi trong căn tin thì thằng bạn cùng lớp vỗ vai…

– Ờ… Kệ mẹ nó… – tôi thản nhiên trả lời làm thằng bé mặt nghệt ra. Quay đi luôn…

Tính tôi là vậy… Chảnh chó phết đấy… Phải nói thêm rằng tôi có nghịch ngợm nhưng tôi cực ít bạn hay nói đúng hơn là tôi chả tin tưởng bố con thằng nào hết… Có xô xát hay Đánh nhau thì tôi vẫn một mình thôi. To quá thì tôi nhờ mấy thằng anh làm bảo kê chỗ ông bố… Quay đi quẩn lại thì vẫn là một mối thôi. Thằng nào ăn đập trước thì thằng ấy thiệt…

Về đến lớp thì cái chỗ ngồi bàn cuối của tôi có thêm một chiếc cặp chả giống ai… Không hiểu đứa nào to đầu rồi vẫn còn đeo cái túi hình con pikachu… Đang định quẳng lên bàn trên thì có tiếng nói sau lưng…

– lớp hết chỗ rồi… Cho mình ngồi nhờ nhé – hóa ra là học sinh mất mới… Nhìn kĩ thì nhỏ cũng xinh đấy chứ… Khuân mặt trái xoan… Cái mũi dọc dừa… Cái má núm… Nhưng chẳng thể bằng chị được…

– Ờ… Nhưng nói trước tôi hay nằm ra ghế ngủ đấy… Chi gối đầu thì ngồi…

– Đơn giản… – nhỏ trả lời tỉnh bơ

– lại đồ hỏng rồi – Tôi tự nhủ rồi cũng vào chỗ ngồi sau tiếng trống… Tiết học lặng lẽ trôi qua còn tôi thì lại gục đầu xuống bàn và ngủ… Mấy bà giáo quá quen với cảnh này rồi nên cứ kệ. Mà đặc tính của trường này nó thế. Giáo viên cứ dậy còn chúng mày muốn nghe thì nghe. Không nghe thì thôi. Hết giờ thì ai về nhà nấy… Đang ngủ ngon thì có ai đó vỗ vai…

– Này… Này… – tiếng của nhỏ học sinh mới

– Cái gì? – bị phá giấc nên tôi quay sang. Bực bội trả lời

– À không có gì… – nhỏ thấy tôi vậy nên tái mặt…

– không có gì thì đừng có phá đám… – tôi cằn nhằn xong lại ngủ tiếp…

Trưa về nhà thì cũng đã thấy chị nấu ăn xong…

– chà… Hôm nay ngoan dữ nha… – chị nói giọng miền nam

– chuyện… Em ngoan sẵn rồi… – tôi bật cười vì sự dí dỏm của chị…

– xem được mấy hôm…

– nếu được thì sao? – tôi cãi

– có thưởng… – chị cười

– thưởng gì?

– đi xem phim. Ok?

– ok luôn….