Chương 16

Thật ra thì mình cũng muốn viết sâu hơn. Nhưng chẳng phải chuyện của mình nên chỉ dừng lại những mối quan hệ mà mình thấy thôi. Cảm ơn các bạn đã theo dõi…

Tiếp tục nào…

Cái lúc chị lên viện đón tôi về. Tôi cảm thấy… Có gì đó không đúng…. Nhưng tôi cũng chẳng biết nó không đúng ở chỗ nào qua biểu cảm từ khuân mặt của chị lúc ấy. Xem nào. Hình như là có chút lo lắng. Rồi lại lặng thinh. Thật sự là quá khó hiểu phải không?

Đến lúc về nhà. Ông bố tôi cũng vừa xuống xe. Nhìn thấy tôi thì khẽ cười. Lâu lắm rồi tôi mới thấy điều này. Vì cái tính hai bố con không hợp cộng thêm ”tuổi trẻ” của tôi nên từ khi mẹ tôi bỏ đi ông chẳng mấy khi cười với tôi nữa. Lâu dài cảm xúc chai sạn cũng là lúc ông quên đi cái cách nhìn tôi và cười…

– Sao rồi. Hết đau chưa? -tiếng của ông làm tôi trở về thực tại

– Đỡ hơn rồi ạ. xong chưa bố?

– Chưa. Bọn nó trốn hết rồi.

– …. – tôi im lặng thở dài. Không phải là không phục vì chưa đánh được lũ kia mà vì nhiều lý do khác nhau thành một mớ hỗn độn trong đầu và tôi không biết nên nghĩ theo hướng nào cả. Kể ra thì trong cái rủi cũng có cái may. Từ lúc bị đánh chị lại quan tâm tôi hơn.

– Chị… – trong lúc chị thay băng tôi hỏi

– hử?

– Chị còn ghét em không?

– ghét gì? Vớ vẩn. Ngồi im đi

– Ừm…

Mấy ngày sau chị vẫn giữ thái độ như vậy. Không tiến tới mà cũng chẳng cách xa như trước. Còn tôi… Một lần nữa cái cảm xúc lại đi quá giới hạn… Tối hôm đó. Ông bố đi đâu từ sớm. Bảo hai chị em ăn cơm trước đi. Do tôi tắm sớm nên Khi tôi vừa tắm xong cũng là lúc chị mang đống quần áo mới giặt vào. Phải nói thêm là tôi cứ ba ngày mới ném quần áo vào máy giặt xong phơi. Trên người tôi lúc ấy quấn mỗi cái khăn. Chị thấy tôi thì ngại đỏ cả mặt. Tôi cũng chẳng kém là mấy. Thoáng chốc trôi qua chị trở lại bình thường. Mang quần áo tôi để vào giường. Trong Tôi lúc ấy, không hiểu sao tôi lại thấy chị giống một người vợ hiền của tôi hơn là chị hiền. Tôi khẽ tiến lại phía sau. Vòng tay qua eo chị. Hơi cúi rồi Tựa đầu vào gáy chị. Ôm chặt và hít một hơi dài cái mùi hương cơ thể chị. Chị khẽ rùng mình. Định gỡ tay tôi ra thì tôi càng ôm chặt…

– Làm gì đấy. Bỏ tay ra. Bố về giờ. – Chị nói còn tay đang gỡ tay tôi ra

– Không biết. Muốn vậy thôi. – Tôi thì thầm

– …..

– …..

Cả hai im lặng. Đáng lẽ nếu ghét tôi thì chị đã có thể lạnh lùng hơn nữa. Nhưng đằng này chị lại kiểu nửa vời. Chả lẽ… Sau tất cả những sự giả dối của tôi… Chị vẫn chấp nhận con người này?

Như không thể im lặng lâu hơn. Tôi xoay chị lại. Mặt đối mặt. Tôi cố gắng nhìn sâu vào đôi mắt ấy. Cố gắng tìm kiếm suy nghĩ của chị hay ít nhất là sự tha thứ từ phía chị. Hơi thở của chị có vẻ gấp gáp hơn. Đôi tay tôi cũng lỏng dần. Từ chỗ đang nắm hai bên cánh tay chị chuyển xuống cái eo thon thả. Vòng ra sau. Siết nhẹ.

– Yêu… Chị…

Tôi không hiểu sao tôi có đủ dũng cảm để nói ra câu ấy nhưng tôi muốn vậy. Sau khi nói câu ấy tôi lại nghĩ. Liệu có nhanh… Liệu có sai quá không? Nghịch lý….

Về phần chị. Chị nhìn tôi không chớp mắt như thể sinh vật lạ nào đó chứ không phải đứa em ngày nào bị trêu cho khóc lên khóc xuống nữa. Khi chị vẫn đang nhìn thì tôi cúi xuống hôn chị… Nụ hôn mà tôi đạo diễn và thực hiện một mình. Chị vẫn im lặng. Mở mắt nhìn thẳng. Thấy vậy, tôi dừng lại… Nhìn chị… Vô cảm sao?

Tôi thoáng chững lại…

– xin lỗi… – Tôi buông chị ra trong sự tuyệt vọng và nuối tiếc. Tuyệt vọng vì chị vô cảm. Nuối tiếc vì… Có lẽ… Trong tôi cảm giác đã mất nửa thế giới còn lại… Thả tay khỏi cái eo của chị. Tôi vơ bộ quần áo quay vào phòng vệ sinh. Lại tắm thêm một lần nữa vì cái mùi cơ thể chị vẫn còn vương vấn trên cơ thể tôi…. Có tiếng đóng cửa…

– Vậy là hết rồi đấy – tôi thở dài tự nhủ…

Làn nước mát từ cái vòi hoa sen làm tôi dịu lại. Có vẻ như tôi nên một mình thì hơn…

Mở cửa nhà vệ sinh bước ra. Tôi giật mình khi chị vẫn ở đó. Đang nằm trên giường nghịch điện thoại của tôi. Thật khó hiểu cái suy nghĩ của phụ nữ. Tôi lau khô cái đầu rồi tiến lại phía chị. Nhẹ nhàng nằm xuống cạnh. Gối đầu lên cánh tay của mình. Chị phát hiện ra tôi nằm cạnh thì vẫn cứ hồn nhiên nghịch điện thoại của tôi. Rồi sự chờ đợi trong im lặng một lần nữa thúc đẩy tôi kéo mạnh chị lại gần. Mặt sát mặt. Chị thoáng ngại. Tôi vòng tay qua cho chị gối. Đẩy chị nằm ngửa. Dựt cái điện thoại ném xuống cuối giường rồi chống người hơi nhổm dậy. Cả hai nhìn nhau rồi từ từ đôi mắt ấy nhắm dần lại là lúc hai bờ môi chạm vào nhau. Có lẽ đây là Nụ hôn sau bao ngày chờ đợi nên nó nồng nàn lắm. Tôi vẫn nhớ khi đang cố dừng lại để hít hà cái mùi cơ thể chị thì chị lại kéo lại hôn tiếp. Thích lắm. Hạnh phúc lắm. Nếu ai hỏi rằng tôi ”nghiện” không? Tất nhiên là có rồi

– Tôi ” nghiện ” nụ hôn của chị….

Rồi cái hơi thở dần trở nên gấp gáp. Tôi kéo nhanh cái áo phông của chị ra khỏi cổ. Đây rồi. Cái mùi thơm của cơ thể và vòng 1 của chị làm tôi cảm thấy rất thích. Tôi nhẹ nhàng hôn vào đó. Chị hơi ưỡn lên… Rên nhẹ… Luồn tay vào mái tóc của tôi… Được một lúc chị đẩy tôi lên. Cởi cái áo của tôi rồi kéo xuống hôn tiếp….

Tôi rời bờ môi chị. Hôn khắp mặt. Chạy dần xuống tai. Rồi cổ. Hít một hơi thật sâu tôi thì thầm…

– Yêu… Em…

– Ưmm…

Chị lại kéo tôi lên hôn tiếp. Tay vòng ra sau cổ tôi kéo xuống như sợ tôi sẽ dừng lại. Tôi nhanh chóng kéo chiếc quần đùi xuống. Rồi lại tới chiếc quần lửng của chị. Chị ưỡn nhẹ mông đồng tình. Và… Cái hành trình ấy bắt đầu… Hơi thở càng lúc càng gấp gáp… Đứt quãng… Nghịch lý… Nhưng tôi yêu cô gái này… Tôi yêu Chị…

– Đáng ghét… – Chị thì thầm khi kéo tay tôi gối đầu…

– Ừm… – Tôi quay sang nhìn chị cười. Vòng tay qua cổ chị kéo sát lại. Hôn nhẹ. Rồi kéo tay chị qua phía tôi. Chị hiểu ý nên siết nhẹ. Hạnh phúc…

– Khó hiểu quá – tôi nhíu mày nhìn chị khi chị đang nghịch ngón tay tôi

– Khó hiểu gì? – Chị không hiểu tôi đang nói gì

– cái người nằm cạnh này này – Tôi vẫn nhíu mày.

– Có gì khó hiểu đâu. Nói rõ xem nào – Chị càng lúc càng tò mò

– Chứ còn gì nữa. Mà thôi kệ đi. Đằng nào cũng có rồi – Tôi cười to

– Chả hiểu gì cả…

Mấy cái suy nghĩ vớ vẩn của tôi làm chị càng tò mò. Thật sự là cũng khó hiểu quá đi ấy chứ. Mọi thứ dễ dàng quá thì phải. Mà thứ gì càng có dễ dàng thì càng dễ mất… Tôi sợ điều ấy… Nhưng thôi kệ… Tôi sẽ đi tới cùng… Tới tận cùng… Với cô gái này…

– A…a..anh này… – câu nói ngắt ngứ của chị làm tôi giật mình trở về hiện tại. Chị mới gọi tôi là anh thì phải…

– Ơ… Ơi….

– lại nghĩ đến cô nào phải không? – đổi giọng luôn…

– Không. Đang nghĩ linh tinh thôi.

– Xùy. Không quan tâm…

– thật mà. Nghĩ linh tinh thôi mà… Không có gì đâu mà… – Tôi kéo chị lại gần khi chị đang cố quay đi.

– không biết và cũng không cần biết… – vẫn quay đi…

– đấy. Điện thoại mốc meo kia thây. Nghĩ được ai đâu?

– Ai biết…

– Anh biết…

Mọi thứ chậm lại. đây là lần đầu tiên tôi xưng anh với chị. Một cảm giác rất lạ lùng khi ấy. Có gì đó thích thích. Nhưng cũng có gì đó ngài ngại. Hình như chị nhận ra điều ấy. Khẽ quay lại nhìn tôi.

Tôi đảo mắt nhìn xung quanh để tránh đi ánh mắt của chị. Bất ngờ chị kéo lại hôn thật sâu… Rồi lại một lần nữa cái hành trình ấy lặp lại. Trong cái hơi thở đứt quãng ấy tôi nghe rõ ràng tiếng chị ngập ngừng…

– Yêu… Anh…

……………………………………………

Nhưng cái gì cũng đều có một giới hạn nhất định. Tôi và chị vẫn là chị em khi có ông bố và người quen. Còn trước mặt những kẻ xa lạ thì chúng tôi là một đôi. Như những cặp đôi mới yêu. Tôi và chị dành nhiều thời gian cho nhau hơn. Không chỉ là tìиɧ ɖu͙© mà đó là những cái nắm tay lúc đi trên phố đông. Hay những lần đi xem phim chị giả vờ buồn ngủ bắt tôi cõng xuống tận chỗ để xe…. Có hôm như thế này. Tôi chẳng biết là nên cười hay mếu nữa. Hôm ấy chị đi làm còn tôi đi uống cafe mà cũng quên chưa nhắn tin cho chị thông báo. Vì mọi khi đi đâu tôi cũng đều nhắn tin cho chị mà. Vậy là lúc tối về thấy chị đang ngồi uống cafe ngon lành xem tivi. Thái độ thì vẫn bình thường. Tôi xuống mở tủ lạnh kiếm đồ ăn thì trống rỗng. Không có một cái gì cả. Mở trạn cũng không có mì tôm đâu. Tôi lên nhà hỏi chị thì chị nói thế này.

– Em uống cafe no rồi. Anh tự kiếm đồ ăn đi nhé – xong quay lưng đi lên phòng mặc kệ tôi trơ trọi ở đấy… Vậy là giận hờn của chị nó khác người lắm. Cứ đánh thẳng vào dạ dày thì chịu rồi….