Chương 14

Tuần nữa lại trôi qua gọn gàng….

Bây giờ đang là giữa tháng tư. Cái nắng ở nơi tôi sống không được mệnh danh là gắt như Lào Cai nhưng nó thừa sức làm tôi muốn chửi thề. Đi học về giữa trưa mà cứ như tôi đang lội giữa dòng cát của sa mạc sahara vậy. Cũng may là tôi đi xe máy. Chứ mà đi xe đạp chắc chắn tôi sẽ phi vào quán nước gần nhất để làm một ngụm nước đá. (Vì năm ấy xe đạp điện vẫn chưa phổ biến như giờ)

Vừa đi vừa vít ga mà sao thấy con đường về nhà hôm nay sao dài thế!!!

Nhưng rồi tôi thấy bóng dáng ai đó quen quen…. Là em… Lâu rồi tôi mới gặp lại em. Hình như xe em bị hỏng. Đúng đoạn đường vắng nên phải dắt bộ. Trong Tôi bây giờ có hai suy nghĩ

Một là tôi sẽ đi qua như chưa từng quen…

Hai là tôi sẽ dừng lại giúp em…

Thật khó khi đứng giữa những lựa chọn cân bằng. Cuối cùng tôi quyết định dừng lại. Đi lại gần chỗ em. Tôi hỏi

– Xe hỏng à?

Em nhìn tôi thoáng ngạc nhiên rồi trở lại bình thường. Im lặng…

Tôi thì chẳng biết phải làm thế nào để giúp em nữa. Em cứ im lặng vậy thì tôi nên làm gì đây?

Vậy là một đứa dắt xe đi trước. Một đứa lẽo đẽo theo sau. Được một lúc, khi cái sức kiên nhẫn của tôi đến giới hạn. Tôi dừng xe lại. Chặn đầu xe em.

– Để im xem nào….

– không cần – tiếng em lạnh lùng làm tôi cảm thấy bao nhiêu sự tự tin và bực dọc trong buổi trưa ấy như đi đâu hết. Ngỡ ngàng.

Em lại dắt xe đi tiếp. Tôi lại đi sau. Được một đoạn nữa thì có một thanh niên đi xe máy đến chỗ em. Không phải anh trai em. Và cái giọng điệu ân cần làm tôi nhận ra… Có lẽ là một người khác… Một người yêu em nhiều hơn tôi… Một người tốt hơn tôi..

– Anh xin lỗi. Tại tắc đường nên anh không đến kịp… – tiếng thanh niên ấy

– Ừm. Không sao đâu – Em cười nhẹ rồi trả lời thanh niên ấy

Rồi cái sắc mặt thanh niên ấy dần dần thay đổi khi thấy cái đuôi ở sau em… Là tôi…

– đây là ai vậy? – thanh niên ấy hỏi em sau khi nhìn tôi với ánh mắt khó chịu

– đừng quan tâm đến anh ta – câu nói của em làm tôi đứng hình. Một cái gì đó tự ái trong tôi. Cho dù tôi đã có lỗi khi bỏ em… Thì những từ ngữ ấy… Ngay lúc này cũng trở thành những mũi giáo găm thẳng vào l*иg ngực. Tôi cảm thấy ngột ngạt. Chẳng vì cái thời tiết nắng to hôm nay. Mà ngột ngạt trong hoàn cảnh này… Trong hoàn cảnh em đã có người mới… Một người hoàn toàn lo lắng cho em từng chút một. Chẳng ngại cái nắng trưa xấp xỉ 40 độ đi đón em.

Sau câu nói ấy. Thanh niên nhìn tôi nghĩ ngợi gì đó rồi đưa em cái xe máy. Còn anh ta dắt chiếc xe đạp điện của em. Tôi thì vẫn đứng ở đấy. Giữa cái nắng trưa. Tôi thấy lạc lõng. Hai cái bóng đi khuất tôi mới nổ máy đi về. Trong đầu tôi bắt đầu có những suy nghĩ. Nếu tôi không chia tay với em… Có lẽ người đang đón em bây giờ là tôi… Có lẽ em sẽ cười tươi và dành cho tôi một nụ hôn nồng nàn với lời cảm ơn e thẹn như em đã từng… Buồn lắm… Cái cảm giác thứ đã từng thuộc về mình giờ không thuộc về người khác. Ai nói rằng không buồn thì tôi cũng mặc kệ. Nhưng tôi thấy đau… Đau lắm…

Về đến nhà, tôi chẳng còn tâm trạng để làm gì cả. Một giấc ngủ có lẽ là tốt nhất vào thời điểm này. Tôi dần dần chìm vào giấc mơ. Đó là cái ngày tôi quen em. Em ngây ngô đến lạ. Những câu chuyện đùa của tôi và em vẫn còn văng vẳng. Hay đó là những ước muốn, dự định mà em vẫn hay thủ thỉ cùng tôi. Chúng tôi sẽ đỗ đại học. Em sẽ đàng hoàng công khai yêu tôi. Kỉ niệm đẹp….

Tỉnh dậy khi trời nhá nhem tối. Tôi cứ nghĩ ngợi về giấc mơ ấy… Tiếc nuối cả trong mơ lẫn thực tại. Đáng lẽ người đó phải là tôi chứ… Xuống nhà thì nghe thấy tiếng cười khúc khích. Đến nơi mới biết bạn của chị. Chào hỏi xong xuôi tôi vào bếp làm thức ăn. Ăn xong tôi lại lên xe lượn lờ với những suy nghĩ. Có lẽ lúc này đây tôi mới cảm thấy buồn thật sự. Nỗi buồn lớn hơn lúc tôi nói với em rằng ”Chúng ta nên dừng lại”. Khung đường quen thuộc ẩn hiện sau những ngã rẽ. Tôi tự hỏi chính bản thân mình

– liệu rằng con người có những ngã rẽ cho riêng mình hay đó chỉ là một con đường đã được định sẵn….

Dừng xe ở quán cafe. Như mọi lần. Một đen đá. Một góc. Tôi lại lặng lẽ ngắm dòng xe qua lại. Nhiều quá. Nhiều hơn một nỗi buồn. Nhiều hơn một câu chuyện. Thế rồi tôi nhìn thấy em. Em xinh xắn trong bộ đồ mới. Quần đùi và áo pull. Và bên cạnh em vẫn là thanh niên ấy. Tôi tự đầu vào thành ghế. Nhấp một ngụm cafe. Cái vị đắng dần tràn vào cuống họng. Tôi vội vàng châm điếu thuốc và làm một hơi thật dài. Tôi thích cảm giác này. Nó không hẳn là phê pha làn khói thuốc. Đó là cái vị đắng khó hòa lẫn.

– cuộc sống mà… – tôi nghĩ rồi tự bật cười

Rồi tuần mới lại đến. Có vẻ như tôi đã học hành tiến bộ hơn. Không còn ngu như trước nữa. Và vì nếu không vùi đầu vào công việc gì đó. Tôi sẽ nhớ em đến phát điên mất. Về phần Chị. Chị vẫn tạo khoảng cách giữa hai đứa. Nhiều lần nhìn thấy chị. Tôi muốn nói gì đó thì đúng lúc chị lại quay đi. Nên là thôi. Cứ để cho chị cảm thấy thoải mái.

Ngày mới lại đến. Như mọi ngày. Xỏ xong đôi giầy cũng là lúc tôi bắt đầu ra khỏi nhà. Hôm nay là thứ ba rồi. Tâm trạng của tôi hôm nay có vẻ đã tốt hơn. Không còn nghĩ nhiều về em nữa. Hay nói cách khác là tôi đã chấp nhận việc mất em hoàn toàn… mặc dù… em… đã không còn là của tôi từ cái ngày tôi đặt dấu chấm hết cho mọi thứ.

Lại đến trường. Lại đi học. Lại những tiết học trôi qua lề mề. Tôi nghe thấy đâu đó là tiếng ve gọi hè. Hình như năm nay sớm hơn mọi năm. Năm ngoái tôi nhớ tiếng ve đầu tiên là gần giữa tháng năm. Cũng có thể là tôi nhớ nhầm…. Chẳng biết nữa…

Tôi chợt nhận ra rằng sắp chuẩn bị thi tới nơi rồi. Còn cơ hội đỗ của tôi thì chắc chắn thấp hơn cơ hội sịt. Một thoáng buồn. Tự nhiên tôi lại muốn đỗ đại học. Một ngôi trường danh tiếng ở thủ đô. Lúc ấy tôi sẽ ngồi chém gió với mấy đứa trẻ con trong xóm

– ngày xưa anh chả học gì mà vẫn đỗ đấy – chắc tôi sẽ oai lắm đây!!!

Bật cười với cái sự ảo tưởng sức mạnh của bản thân. Tôi ngáp một hơi dài và gục đầu xuống bàn. Cuộc sống của tôi sẽ đi về đâu đây. Học hành thì chẳng ra gì. Gia đình thì không ra sao. Tình yêu thì lại càng xuống dốc… Bế tắc…

Chiều đi học thêm, lớp vẫn vậy ngoại trừ việc nhắc nhở về tiền học thêm. Tối lại mò ra quán cafe tiếp. Mấy suy nghĩ từ sáng làm tôi muốn gọi cho ông bố mấy câu… Có lẽ tôi nên đi xa…. Để mọi thứ ổn định rồi thi thoảng về nhà… Bắt đầu một cuộc sống mới ở một vùng đất mới là điều tốt nhất. Rồi tôi sẽ gặp một cô gái nào đó không cần phải xinh. Cái tiêu chuẩn thứ nhất của tôi không phải là xinh mà là phải hiền. Thứ hai là phải biết nội trợ rồi thứ ba mới là ngoại hình. Đó là cái hình mẫu tôi biết bao lần đi tìm rồi nhận ra mọi thứ chị đều đáp ứng được hết. Nhưng… Thật là nghịch lý phải không?

Chúng tôi vẫn có chung một huyết mạch họ Nguyễn.

– Rồi cái gì đến cũng phải đến thôi – tôi tự nhủ. Uống nốt cốc cafe rồi đi về

Ngày mới lại đến. Tia nắng buổi sáng lọt qua khe hở của rèm cửa. Làm tôi thức giấc vì chói. Tôi ghét mùa hè cũng vì điều này. Nắng, nóng đã vậy mưa thì dai dẳng. Và dù nắng hay mưa thì vẫn ngại ra ngoài.

Xuống nhà cũng là lúc gặp chị đi làm.

– Chị đi làm à? – tôi mở lời

– Ừm… – Chị trả lời rồi cười nhẹ. Nhưng tôi vẫn thấy sự gượng gạo trong đó

– Em đi học đây – tôi cười rồi lấy xe ra ngoài. Đi thẳng… Chắc không phải tả cảm giác của tôi lúc ấy thì các bạn vẫn hiểu rằng tôi hụt hẫng đến nhường nào nhỉ…

Nhưng rồi cái định mệnh lại đến như đã được định sẵn. Trong lúc đi học về. Cái tội đi ẩu của tôi hôm nay chả hiểu sao lại không thấy. Hôm nay tôi dừng đèn đỏ. Rồi khi đang nheo mắt để tránh cái nắng thì rụp một cái. Tôi ngã bổ ngửa ra đằng sau. Định thần lại thì vừa có gì đó lao vào xe mình. Tôi thấy một thanh niên đang lồm cồm bò dậy. Cơn tức bùng phát. Tôi lôi cổ thanh niên ấy dậy táng cho phát vào mặt thì nhận ra đó là người hôm trước đi cùng em. Đúng là oan gia ngõ hẹp.

– đi đứng kiểu ml gì thế? – tôi hất hàm hỏi thanh niên đang đứng dậy sau khi ăn một táng của tôi. Nhận ra tôi thì thanh niên bất ngờ nghiến răng. Mặt cau có.

– Tao đang hỏi mày đi đứng kiểu ml gì thế? Mày điếc à?

Tôi nhấn mạnh câu nói làm thanh niên càng cau có.

– Ừm. Xin lỗi. – nhìn thanh niên nói xin lỗi bằng cái vẻ mặt đấy làm tôi hả hê vô cùng. Ai nói tôi xấu tính thì tôi vẫn nhận.

Quay lại nhìn cái xe bị sướt sát nhẹ. Còn xe thanh niên bị nát hết cái yếm làm tôi không muốn bắt đền nữa.

– Ờ thôi. Về đi. Lần sau đi cẩn thận vào. – tôi thở dài dựng xe lên rồi đi về trong sự ngạc nhiên của thanh niên ấy.

Và rồi ngày cuối tuần cũng đến. Tối hôm nay tôi phải đi ăn sinh nhật thằng bạn hồi cấp 2. Và đúng là oan gia nối tiếp oan gia. Tôi lại gặp thanh niên ấy. Hóa ra bạn tôi và thanh niên ấy cùng lớp. Thấy tôi đến thanh niên ấy ghét ra mặt. Đỉnh điểm là đến lúc ăn thì bắt đầu giở trò để đánh nhau. Cứ hở ra phát là thanh niên lại đá xoáy, kích bác các kiểu. Tôi còn lạ gì. Đây là kiểu cậy quân số đông hơn đây mà. Nhưng không phải là tự hào. Học hành tôi có thể ngu thật. Nhưng đánh nhau thì tôi chả kém cạnh thằng nào đâu. Và ngay sau câu nói thứ n của thanh niên đá xoáy tôi thì tôi chỉ nói thế này.

– thích thì ra ngoài. 1 vs 1 luôn. Mày đàn bà à?

Sắc mặt thanh niên đỏ như con gà chọi. Tôi Đang định làm tới thì thằng bạn tôi lại giảng hòa. Thôi thì sinh nhật nó nên nhịn vậy….