Chương 13

Có người từng nói với tôi rằng. Cuộc sống không ai chờ đợi ai cả. Tôi nghĩ cũng không hẳn là đúng. Có nhiều người si tình. Họ không nói ra nhưng thâm tâm họ vẫn luôn đợi chờ một câu nói từ phía còn lại…

Tôi vẫn đang hút cố nốt điếu thuốc. Làn khói trắng cùng với men rượu làm cơn buồn ngủ lên đến đỉnh điểm. Ném điếu thuốc xuống đất. Lấy chân di di. Tôi đóng cửa lên phòng ngủ. Dự định thì đã có nhưng tôi cần phải có một kế hoạch rõ ràng. Đặt cái lưng xuống giường mới thấy cơ thể nhẹ nhàng đi bao nhiêu. Cái vai và bắp chân vẫn còn đau. Tôi bật cười khi nghĩ về những gì lão đã cho tôi thấy về cuộc sống. Chứ tiền lúc nào cũng rủng rỉnh thì biết bao giờ mới hiểu. Cơn buồn ngủ kéo đến mi mắt là lúc tôi vào giấc. Không gian tĩnh lặng đến ngạc nhiên. Lần này không mờ ảo nữa. Tôi đã nhìn rõ ràng một cái bóng nào đó. Quen thuộc với mái tóc dài trong gió. Có lẽ đó là cái hình mẫu mà tôi vẫn đặt ra để so sánh với những người con gái đi qua cuộc đời tôi!!

Tôi bước tới gần hơn. Những bước chân nặng nề. Càng gần cái bóng ấy thì lại càng nặng hơn. Nhưng tôi vẫn muốn biết đó là ai. Có phải người mà tôi vẫn mong đợi….

Bất chợt tiếng hò hét ở đâu đó vang lên làm tôi trở lại với thực tại… Hóa ra là mơ… Giấc mơ mà tôi gặp đi gặp lại bao nhiêu lần. Từ lúc nó mờ ảo đến tận bây giờ khi đã nhìn thấy cái bóng ấy… Một điềm báo gì sao?

Mà thôi. Mặc kệ. Ra khỏi phòng thì mới thấy nhà lão hôm nay sao mà đông thế. Chào hỏi xong xuôi tôi mới biết vợ lão sắp… Sinh

Khỏi phải nói. Lão lo đến nỗi cuống hết cả lên. Chân nọ chân kia loắng ngoắng. Cứ tí tí là lại hỏi cần mang những gì. Mặt nhăn như khỉ. Nhưng tôi biết lão cũng vui lắm. Bao nhiêu ngày cày cuốc đêm hôm chỉ chờ thiên thần bé nhỏ ấy ra đời có một cuộc sống vô tư. Tôi lúc ấy chợt nhận ra cuộc sống vẫn còn quá nhiều điều để mong đợi. Không cần phải là tỉ phú. Không cần nhà lầu xe hơi. Cũng không cần là Hotboy Hotgirl gì cả. Chỉ đơn giản là mỗi khi đi làm về. Cả nhà vui vẻ cùng nhau ăn bữa cơm. Trò chuyện cùng nhau. Nghe những đứa trẻ kể những chuyện mà nó đã nhìn thấy. Để rồi nói cho nó hiểu những điều đúng sai….

Trên đường đi lên viện. Lão phi như máy bay. Đồ thì bắt tôi vác một đống. Mặc kệ tôi cứ oai oái đằng sau

– Đ m anh. Đi chậm thôi….

– Im… Tao đang lo…

– Đệt

Đấy. Cái lý do chính đáng của lão làm tôi xanh mặt… Mãi tới lúc đến viện tôi mới biết là mình còn sống. Hãi thật…

Vào trong viện lão lại càng cuống hơn. Vợ lão nghe chừng sinh khó. Tôi thấy lão vậy cũng lo theo. Lão ở ngoài cửa cứ cắm mặt vào khe của kính bé tí nhìn vào trong. Biết là không nhìn thấy gì đâu nhưng vẫn cố….. Một tiếng sau… Bác sĩ đi ra lắc lắc cái đầu làm ai cũng xanh mặt. Nhưng lúc bỏ cái khẩu trang để thông báo tin mừng thì ai cũng vui.

– chúc mừng. Bé trai khỏe mạnh. Mẹ tròn con vuông…

Lão thì như phát điên lao luôn vào trong. Đón trên tay đứa trẻ vẫn còn ướt đẫm máu và nước ối lão bật cười. Đan xen với nụ cười ấy là dòng nước mắt hạnh phúc. Những giọt nước mắt rơi nhẹ xuống bộ quần áo xanh lá đặc trưng của khoa sản hòa lẫn cùng máu từ cơ thể đứa trẻ. Lão ôm đứa bé lại gần vợ mình… Cười nhẹ…

– Em vất vả quá rồi… Cảm ơn vợ…

Nhìn cái cảnh này mà tôi không kìm được nước mắt. Sống mũi cay xè….

Hạnh phúc đơn giản là thế mà đã bao lâu rồi tôi không nhớ ra nữa….

Trở về căn nhà của lão. Tôi đút vào trong phong bì một ít tiền mừng rồi để lại mấy dòng cảm ơn cho lão. Tôi phải về thôi. Tránh lão giữ lại. Mặc dù cũng tiếc vì không thể ngắm nhìn đứa trẻ lâu hơn. Nhưng với tôi như vậy là đủ rồi. Tôi cũng mong muốn cuộc sống như lão. Vất vả cũng được. Khổ sở cũng được. Miễn sao đứa trẻ con tôi và gia đình tôi sau này sẽ hạnh phúc như vậy là tôi vui rồi….

Sắp xếp đồ vào cái balo. Tôi bật điện thoại. Có thông báo cuộc gọi nhỡ của chị. Của nó và cả của bố tôi. Cũng vui vì được quan tâm… Và vậy là một người, một xe, một balo quay trở lại cuộc sống nhộn nhịp. Tính ra cũng năm sáu ngày rồi đấy. Không biết đã có gì thay đổi lúc tôi đi chưa? Nhưng tôi cảm thấy tâm hồn đã nhẹ nhàng hơn để đón nhận những sóng gió sẽ đến…

Dừng xe trước cổng khi trời bắt đầu tối. Căn nhà tôi vẫn vậy. Ánh sáng đèn neon từ phòng khách cho tôi biết có người ở trong nhà. Lấy chìa khóa mở cổng tôi dắt xe vào. Trong nhà là bố tôi đang ngồi xem tivi. Vẫn cái tư thế chẳng giống ai. Lúc thì chân vắt lên. Lúc thì khoanh cả chân lên ghế…

Thấy tôi ông từ ngạc nhiên chuyển sang tức giận…

– mày đi đâu?

– Con đi chơi thôi.

– mày đi được thì đi luôn đi về làm cái gì? Nuôi mày phí cơm phí gạo

Vậy đấy. Tôi và ông chưa bao giờ hợp nhau cả. Và lại tôi cũng phá phách nhiều nên với ông Tôi như là cái gai trong mắt mà ông không gắp ra được….

mọi lần thì tôi cũng bỏ đi tiếp rồi. Nhưng sau khi gặp được lão. Và trải qua những điều ấy. Tôi… Có lẽ tôi đã trưởng thành hơn thì phải…

– Con xin lỗi. Không có lần nữa đâu…

Tôi nhận ra sự ngạc nhiên cao độ của ông. Đứa con ngày nào làm ông mệt mỏi, mỗi lần gặp nhau là một lần cãi cọ. Vậy mà giờ lại cúi đầu ngoan ngoãn nhận lỗi. Ông im lặng nhìn tôi. Có lẽ từ lâu lắm rồi… Tôi mới lễ phép như vậy…

– Ừm… Mày lên phòng đi… Mà Ăn gì chưa?

– Con chưa… Tí ăn…

– Ừ…

Đi lên phòng. Tôi cũng tự hỏi bản thân. Rằng ngày mà tôi ra đời. Ông có khóc như vậy không nhỉ? Chắc là có…. Ông bố nào chẳng vậy…

Giờ mới để ý chị đi đâu chưa về thì phải. Phòng đóng kín cửa. Nhưng tôi phải tắm rồi đi ăn đã. Đói quá…

Tắm xong. Tôi Lấy điện thoại gọi cho nó

– alo – vẫn là cái giọng lèo nhèo ấy

– gọi tao gì đấy?

– mày đi bụi chán rồi à?

– chán cc. Tao đi chơi xa mới về.. – tôi bật cười

– ngụy biện…

– kệ mẹ tao….

– chả kệ mẹ mày… – nó vẫn ăn thua với tôi

– Thế làm sao?

– Thấy chị mày hỏi nên tao gọi thôi. Về thì được rồi. Thế nhá. Tao đang bận…

– Ờ…

Nó nói đang bận mà tôi đã nghe thấy tiếng cô ny của nó vọng tới… Chắc bị quản ác lắm….

Mặc xong cái áo tôi xuống nhà tìm đồ ăn. Đúng lúc chị về… Hai ánh mắt nhìn nhau… Tôi nhận ra trong ấy có gì đó ngạc nhiên…

– Ơ… Về rồi hả? Đồ ăn trong tủ lạnh ấy…

Chị nói xong đi thẳng lên phòng. Lạ thật. Chắc chị cũng muốn tránh mặt tôi…. Có gì đó hụt hẫng…

Quay vào mở tủ lấy đồ ăn. Tôi bắt đầu suy nghĩ lại. Kế hoạch của tôi là sẽ làm lành với chị. Nhưng có lẽ cứ để chị ghét tôi thì hơn. Dù gì thì chị cũng là chị gái tôi… Tôi có suy nghĩ nghịch lý quá rồi….

Ăn xong đi ngủ. Lái xe hai tiếng đồng hồ nên giờ cơ thể bắt đầu lên tiếng. Lên phòng cái tôi nằm ụp xuống giường ngủ luôn….

Sáng hôm sau dậy. Như mọi lần trước, chuẩn bị đi học. Lên tới lớp ai cũng nhìn như sinh vật lạ. Tôi nghỉ cả tuần giời mà. Nhỏ cũng nhìn tôi. Lâu rồi tôi mới để ý lại nhỏ. Có vẻ xinh hơn. Thấy tôi nhìn thì nhỏ khẽ ngại nhìn đi hướng khác. Tôi cười nhạt. Chắc lại bị thằng kia đá rồi…

Bắt đầu vào học. Tôi bị gọi lên phòng hiệu trưởng. Toàn những câu nói quen thuộc. Cuối cùng là cái bản cam kết to đùng lấy lệ…. Không phải nói điêu chứ ngày xưa tôi viết thường xuyên. Đến cái mức hiệu trưởng chán quá bắt mang vở xé ra tự viết chứ không phải mẫu giấy a4 nữa…

Vậy là xong thủ tục bắt buộc. Lại đi học, đi học thêm. Chị bây giờ đi làm về muộn hơn. Hình như muốn tránh mặt tôi…. Ông bố Sau mấy hôm ở nhà cũng đã đi…

Tuần nữa lại trôi qua gọn gàng….