Chương 11

Cả một thời thơ ấu mong được lớn…

Đâu có biết lớn lên chỉ buồn thêm….

Có ai đã tự hỏi bản thân mình rằng… Mình là ai? Là gì? Hay Tại sao lại có thứ này thứ kia chưa?

Những câu hỏi tưởng chừng như lẽ tất nhiên của cuộc sống mà đôi khi tôi vẫn cứ tự hỏi đi hỏi lại chính mình…

Tôi là gì? Tại sao tôi lại tồn tại? Tại sao mỗi người lại có cuộc sống riêng?

Hmm… Vậy đấy… Tôi cứ miên man với những giấc mơ lạ lùng… Tôi thấy em đang nhìn tôi cười. Rồi sau đó tôi lại thấy em khóc. Tôi cố gắng với tay chạm vào em thì nhận ra đó là chị… Bỡ ngỡ… Chẳng biết điều gì đang xảy ra… Nhưng rồi cái đồng hồ chết tiệt kia lại reo lên vì hôm qua tôi quên tắt báo thức. Tỉnh dậy. Căn phòng vẫn tối om từ lúc tôi về. Với tay tắt tiếng chuông báo thức rồi ngáp một cái thật dài. Tôi vào nhà vệ sinh và bắt đầu một ngày mới… Như bao ngày… À không… Tôi quên hôm qua tôi và em đã chia tay… Tệ thật…

Ngày hôm nay trời lại mưa. Cơn mưa nặng hạt hơn lần trước. Mùa hè cũng sắp tới rồi còn gì… Ngồi trong lớp mà tâm hồn tôi không thể nào tập trung được. Những Kỉ niệm giữa tôi và em xoay quanh những câu hỏi. Rằng tôi đã làm đúng? Rằng em sẽ như nào khi không có tôi? Em sẽ yêu một người khác không? Yêu rồi có còn nhớ về tôi chứ? Mà quên… Nhớ làm gì một kẻ như tôi. Một kẻ thất hứa. Cứ thế… Tôi lại gục đầu xuống bàn… Kết thúc buổi học, tôi ra quán ăn. Chẳng muốn về nhà nữa. Ăn xong ra quán cafe ngồi nhìn cơn mưa rả rích qua khung cửa kính. 2h lại đi học thêm. Kể ra là tôi cũng chăm chỉ ra rồi đấy. Lại thêm một đống bài tập lúc ra về. Lại hí hoáy chép. Cơn mưa cũng đã tạnh. Nhưng tôi chưa muốn về nhà. Đành ngồi nét. Chơi được một lúc tôi lại muốn ra công viên ngồi. Đúng là người buồn cảnh có vui đâu bao giờ… Tựa lưng vào thành ghế. Tôi nhìn xung quanh. Mọi thứ vẫn vậy. Chỉ có tôi thay đổi thôi. Tôi đã sai khi chia tay với em không? Cười buồn rồi tôi cũng phải leo lên xe về nhà. Tối rồi….

Về tới nhà cũng là lúc chị về. Một cái gì đó bối rối. Tôi nhanh tay mở cửa, dắt xe và đi lên phòng. Khóa cửa. Nằm úp mặt xuống giường rồi đi ngủ.

Vài ngày sau đó tôi cũng vẫn vậy. Đôi lần thấy em. Em vẫn xinh… Vẫn cười… Nhưng tôi không thấy em như trước nữa. Có lẽ em sock lắm.

Một tuần trôi qua. Rồi tháng 4 lại tới. Tôi vẫn tránh mặt chị. Hôm ấy tôi vẫn về muộn. Lên phòng ngủ luôn. Đang vào giấc thì có tiếng chị gọi.

– Khoa… Khoa… Dậy ăn cơm đi…

– Chị ăn đi. Em không đói.

– …..

Im lặng. Chắc chị xuống rồi. Tôi lại ngủ tiếp. Nửa đêm có tiếng gõ cửa ở đâu đó. Không có tiếng nói nhưng tiếng gõ cửa cứ đều đặn. Chả nhẽ là ma… Tôi bắt đầu thấy hoảng… Cứ nằm im nghe động tĩnh gì nữa… Bất chợt cái tiếng ấy to dần và ào ào… là tiếng vòi nước của phòng vệ sinh của tôi. Lấy hết lòng dũng cảm. Tôi Vùng dậy lao về phòng vệ sinh. Thì mới nhận ra trong đó bật đèn và một hình hài của con người. Tôi ngớ người… Gõ cửa…

– Chị hả?

– Ừm… Phòng tắm chị bị hỏng vòi hoa sen rồi. Chị mượn chút…

– vầng…

Tôi mới nhớ là chị vẫn cầm chìa khóa phòng tôi. Mà sao lại vào phòng tôi tắm trong khi tầng một vẫn còn hai phòng tắm bỏ trống… Chắc chị tại sợ bóng tối… Quay lại giường ngủ. Tôi nhắm mắt nhưng chẳng thể nào ngủ được vì đói. Định cho qua mà bụng biểu tình ghê quá lại phải dậy ăn. Ra đến cửa cũng đúng cái lúc chị đi ra. Người quấn mỗi cái khăn trắng. Tôi nhìn chị không chớp mắt. Chị toát ra cái vẻ quyến rũ đến lạ. Và như bao lần. Chẳng biết điều gì thôi thúc tôi tiến về phía chị. Chị nhận ra ý định của tôi khẽ lùi lại.. Tôi tiến tới nhanh hơn. Nắm lấy bờ vai vẫn còn hơi ấm của nước vì chị tôi toàn tắm nước nóng. Chị rùng mình. Mắt vẫn nhìn tôi. Tôi kéo chị lại ôm chặt thì thầm…

– một lúc thôi… Nhớ…

Chị chống chế một lúc rồi cũng im lặng để tôi ôm.

Được một chút. Tôi đẩy chị ra. Thở dài… Đi xuống bếp kiếm gì đó ăn. Ăn xong tôi lên phòng thì thấy chị đã đắp chăn ngủ ngon lành… Tôi nhanh tay tắt điện. Tiến lại gần giường. Cái ánh sáng đèn ngủ soi rõ khuôn mặt chị. Và nếu có một từ để tả về nó thì tôi sẽ dùng từ ”thiên thần”

Chị đẹp theo cái vẻ hiền hoà. Mái tóc dài mượt mà càng làm tôn thêm làn da trắng hồng ấy… Tôi càng nhìn chị thì lại càng chìm đắm vào trong vẻ đẹp đó… Thật hoàn hảo. Tôi bất chợt nghĩ về bản thân mình. Tôi thật tồi tệ… Tôi nên tránh xa chị thôi. Đi nhanh ra khỏi phòng và leo lên mái thượng. Tựa lưng vào tường và lấy bao nhiêu ra hút. Tôi mỉm cười nhưng nước mắt chảy… Tôi bây giờ chỉ mong sao chị được hạnh phúc… Có lẽ tôi nên đi đâu đó vài ngày để mọi thứ quay trở lại vạch xuất phát… Để tôi không làm những người xung quanh phải buồn nữa… Quyết định vậy thôi…

Xuống phòng lấy cái balo du lịch đã bám bụi. Tôi nhét nhanh mấy bộ quần áo vào. Viết mấy dòng chữ rồi để đầu giường cạnh chị rồi xuống nhà lấy con xe quen thuộc đi ra ngoài…

Nơi tôi đến cách nhà gần trăm cây. Chỗ này là của thằng anh trước từng làm cho ông bố tôi. Vì nhiều lý do nên lão xin nghỉ mà quan trọng nhất theo lão từng chia sẻ với tôi là vì cô ấy – vợ hiện tại của hắn… Lúc ấy tôi chỉ gật gù nghe lão nói thôi. Đến nơi tôi gọi cho lão ra đón. Nhìn thấy tôi lão mặt nhăn như khỉ…

– lại đi bụi à cu?

– Ờm. Ông Cho tôi ở nhờ mấy hôm đi…

Thật ra tôi cũng đi bụi thế này mấy lần rồi. Lần nào cũng là lão đi tìm về. Có lần gần sang tàu thì lão lôi cổ về. Cũng may là lão tìm thấy chứ không khéo tôi bị mổ lấy nội tạng lâu rồi… Vào nhà thì không thấy vợ lão

– Năm rồi anh nhể? Chị đâu rồi? – tôi mở lời

– Ờ… Về ngoại rồi? – lão ngáp một cái rồi nhăn mặt trả lời…

– Thế lại phải dùng giấy ăn à?

– Đ m. Im ngay. Kinh vl

Quên không kể. Lão này ”bị… Sợ… nòng nọc”. Tại ngày xưa lão kể ở trọ cùng thanh niên cυồиɠ ɖâʍ nên cứ thi thoảng xem phim của nhật là phòng lại nồng nàn mùi ấy. Tưởng như lão sẽ quen thì càng ngày lão càng… sợ. Theo lão tả nó như thế này…

– mùi ngai ngái. Ngửi kinh vkl. Đã thế có bãi còn nhầy nhụa. Chưa kịp lau. Đúng hôm nó nấu canh rau mùng tơi… Làm tao đéo ăn được cơm… Đm…

Tới giờ vẫn vậy. Khổ thân… Ngồi nghe lão kể mà tôi cứ nghiêng ngả. Đau hết cả bụng… Tới tận bây giờ nghĩ lại vẫn buồn cười…

Trở lại lúc ấy. Lão lè nhè chỉ cho tôi cái phòng xong đi ngủ luôn. Tôi thì sau khi lái xe gần hai tiếng thì cũng oải nên cũng đi ngủ luôn. Sáng hôm sau dậy không thấy lão đâu. Chắc lại đi làm rồi. Trưa lão về mua thịt quay các thứ. Không quên chai lít rưỡi trắng trắng… Vậy là lại khề khà.

– Anh làm gì rồi?

– linh tinh. Làm thuê…

– việc ổn không anh? Cho em ké mấy hôm…

– cũng được. Mai đi bốc hàng sớm…

– hàng gì?

– à. Cá biển…

– Chị đẻ chưa anh?

– sắp rồi. Cày cuốc gom góp bục mặt đây này… Hôm trước đi khám. Bác sĩ bảo con trai… Mừng vl. Haha

– …. – tôi im lặng nghe lão kể. Đầy tự hào…

Vòng xoáy cơm áo gạo tiền đấy… Trong khi tôi chỉ có ăn chơi ngủ nghỉ và đi học cũng chẳng xong… Uống được tí thì lão bảo nghỉ ngơi chiều còn đi làm tiếp… Tôi thu dọn rồi cũng im lặng lên phòng ngủ. Tối lấy đồ trong tủ lạnh làm vài món.

Sáng sớm hôm sau lão gọi tôi dậy theo đúng kế hoạch. Mắt nhắm mắt mở đi theo lão. Vòng vòng trong chợ cả nửa tiếng mới thấy xe hàng về. Bắt đầu công việc với những thùng xốp đá và những con cá to có nhỏ có. Cảm giác lần đầu làm việc nặng quả thật không vui chút nào. mà lão cứ băng băng đi trong khi tôi sắp muốn đứt hơi đuổi theo tiến độ công việc. 5h sáng thì cũng hết. Vai đau nhừ. Mắt như ríu lại. Lúc ấy chỗ đấy mà có gió mát thì đảm bảo tôi sẽ có một giấc ngủ đã đời. Về ngồi sau xe lão mà cứ gật gù làm lão cứ thi thoảng phải gọi vì sợ tôi ngủ gật ngã. Đến nhà lão là tôi lăn ra phòng khách ngủ luôn. Vẫn biết là làm mãi cũng quen. Nhưng phải nói là lão cày cuốc ác thật… Trưa dậy thì thấy lão lúi húi dưới bếp.

– tỉnh rồi hả? Ha ha – lão cười sướиɠ

– mệt vkl..

– ăn thua gì? Làm mãi sẽ quen… Bao giờ mày có vợ có con mày khác hiểu…

– ….

Tôi thấy rõ niềm vui trong mắt lão khi nói câu nói ấy. Tôi đã bỏ quên nhiều điều vậy sao?