Chương 10

Nắng sinh ra là dành cho em… Nhuộm màu ấm áp… Và tô môi em thật xinh…

– còn là chị em nữa sao?

Tôi lại thêm một lần nữa chững lại… Những gì chị nói hoàn toàn là sự thật. Dù đôi khi sự thật mất lòng… Tôi cứ im lặng ôm chặt chị. Chẳng biết làm gì hơn ngoài siết chặt vòng tay lại…. Từ từ tôi chìm vào giấc ngủ. Giật mình tỉnh giấc khi kim đồng hồ chỉ ba giờ sáng và ngoài kia đang mưa. Chị vẫn đang ngủ. Tôi chợt nghĩ Sau bao nhiêu ngày tháng cả hai im lặng thì bây giờ lại là những giây phút êm đềm thật. Tôi biết sẽ có nhiều hơn những giông bão ập đến nhưng… Có chị ở bên… Ngay lúc này… là một điểm tựa cho tôi vượt qua. Nhẹ nhàng gỡ tay chị đang ôm tôi. Hôn nhẹ đôi môi ngọt ngào ấy. Tôi thì thầm.. Không biết là tại sao nhưng tôi muốn vậy…

– chúc một ngày tốt lành…

Bất chợt cái mi mắt ấy mở ra. Tôi biết là mình đang hớ nên định chạy vào phòng vệ sinh thì có cánh tay kéo lại…

– Đi đâu?

– Ừm… Ờ… Vệ sinh chứ đi đâu nữa…

– hì hì… Cảm ơn…

Nhìn chị cười khúc khích mà tôi thấy bình yên đến lạ. Không như hôm qua…

– Anh ơi… – tôi gần như không tin vào tai mình nữa… Đó là cậu nói của chị…

– ….. – Tôi cứ tròn mắt nhìn…

– Sao? Không được à? – Chị lại buồn…

– được mà… Được mà… – Tôi cuống..

– không thích thì thôi… – Chị dỗi… Quay lưng về phía tôi…

– Ơ… Được mà… – Tôi cố gắng bào chữa… Lay lay chị… Nhưng cái mùi hương của chị lại làm cái thú tính trong tôi trỗi dậy. Chị nhận ra. Chị đẩy tôi ra và đi vào phòng vệ sinh làm tôi ngẩn ngơ…

Tôi xuống nhà làm bữa sáng. Lâu rồi tôi chưa vào bếp. Bữa sáng diễn ra mà chị vẫn cứ im lặng gườm gườm. Vậy đấy, con gái dỗi thì biết rồi đấy. Muốn nghe dỗ dành mà thái độ thì phát khó chịu. Ấy thế mà con trai vẫn phải chịu đựng… Tài thật…

Bắt đầu một ngày mới. Đi học như bao ngày. Tôi chợt nhớ về em. Chị hình như chưa biết tôi yêu em. Tôi sẽ phải làm gì với chị và em? Tôi… Muốn có cả hai…

Cơn mưa buổi sáng rả rích mãi chẳng ngớt kéo dài tới tận buổi chiều. Tôi cứ nghĩ mãi rằng không biết nên bắt đầu với em ra sao. Tôi sẽ nói rằng tôi và em không hợp như bao mối tình khác hay tôi sẽ tiếp tục lừa dối em. Và tôi đang có ý định tiếp tục lừa điều ấy. Tôi về nhà nhiều hơn nhưng vẫn tranh thủ với em. Những cảm xúc trong tôi với em vẫn vậy và tôi không muốn dừng lại. Nhưng Cuộc đời thường không như mong đợi. Ai có số hưởng chứ không phải là tôi rồi… Đó lại là một chiều mưa. Tôi và chị vẫn bình thường. Chị đã hết dỗi. Vẫn xưng hô chị em. Hôm ấy tôi đưa em đi chơi vì em bị trùng lịch. Đưa em đi quán ăn nhẹ và hai đứa cùng đi xem phim. Trên đường đi em ôm sát tôi hát bài gì đó. Em hát không được hay nhưng tôi vẫn thích. Rồi em thủ thỉ rằng em yêu tôi nhiều lắm… Tôi bất ngờ thấy xấu hổ với niềm tin em đang dành cho mình… Tôi vẫn cười. Nhưng tôi không ngờ rằng tôi gặp chị. Tôi nhận ra rõ ràng cái vẻ mặt ấy của chị. Tôi nói với chị hôm nay tôi đi học. Nhưng thực tế là tôi đang đưa em đi chơi… Tôi lướt nhanh qua chị… Để tránh xa cái ánh mắt đầy trách móc ấy…

Đến rạp phim mà lòng tôi cứ nao nao. Không biết tôi nên giải thích với chị ra sao nữa. Em thì nhìn tôi ngạc nhiên

– Chồng sao thế?

– Có sao đâu. – tôi cười để che đi cái sự dối trá của chính bản thân mình…

– Chồng mệt à? – Em vẫn hỏi…

– không… Chồng không sao mà… Đi xem phim thôi. Tới giờ rồi…

Thế đấy. Em vẫn thế… Vẫn yêu và tin tưởng tôi thế đấy… Làm sao tôi có thể nói rằng tôi đã thay đổi rất nhiều… Rằng tôi yêu chính chị gái của mình và tôi muốn dừng lại… Tôi nợ em nhiều hơn một câu xin lỗi… Nhiều hơn một ân tình…

Hết phim tôi đèo em về. Vẫn dừng xe cách cửa nhà em một đoạn… Em hôn nhẹ vào má tôi rồi chạy vào nhà…

Trở về nhà. Ngôi nhà vẫn im lìm như chưa có ai về từ lúc tôi đi. Lấy cái điện thoại gọi cho chị. Thuê bao… Tôi không biết nên làm gì nữa. Không biết đi tìm chị ở đâu. Chỉ biết dắt xe vào nhà và chờ đợi… Đến đêm chị mới về trong tình trạng say rượu và phải để một chị khác đưa về. Tôi chạy ra đỡ chị thì chị chỉ thẳng tay vào mặt tôi và nói

– cút đi. Đồ dối trá. Biến đi. Tôi không cần. Đi ra – câu nói của chị làm tôi khựng lại… Chị bạn kia chắc chưa hiểu nên chỉ biết cười trừ. Tôi Sau một lúc đứng đó thì vẫn quyết tâm ra đỡ. Chị vẫn lẩm bẩm đẩy tôi ra nhưng sức chị thì không lại tôi rồi. Đưa chị lên phòng thì chị bạn kia cũng về luôn. Thầm cảm ơn rằng chị tôi có những người bạn tốt. Chứ nếu có ai đó lợi dụng chị lúc này thì tôi không biết phải làm sao nữa. Chị đã dần chìm vào giấc ngủ. Tôi lấy khăn mặt cùng chậu nước ấm ra lau mặt chân tay cho chị rồi cũng về phòng ngủ vì chị chẳng muốn thấy tôi đâu. Nhưng lúc tắt đèn để đóng cửa tôi bị va vào kệ sách của chị. Và trong lúc nhặt chúng lên thì tôi lại thấy cuốn sổ màu trắng. Một cuốn sổ rất đẹp. Nó tinh khiết như chính chị tôi vậy. Tôi bắt đầu tò mò về nó. Và như một lẽ thường tình là tôi sẽ đọc. Ra là nhật kí của chị….

Nhật ký, ngày tháng năm….

Hôm nay mình đã có thể khẳng định rằng mình thích nó. Đứa em trai của mình. Thật xấu hổ nhưng mình không dừng lại cái cảm xúc ấy. Thật khó chịu….

Điều này làm tôi bất ngờ… Chị Đã… thích tôi từ rất lâu rồi… Nhưng có điều còn làm tôi bất ngờ hơn. Tôi và chị cùng cha khác mẹ… Vậy mà tôi không biết… Hóa ra khi sinh được chị thì bà ấy cũng trút bỏ hơi thở cuối cùng… Hóa ra từng ấy năm chị chịu đựng thiệt thòi hơn tôi vì mẹ tôi không phải mẹ của chị… Tôi cứ đọc từng dòng một. Thấm… Tôi thấm dần cái cảm xúc của chị ngày ấy. Từng chút tủi thân mà chị không được nhận… Từng chút để hiểu ra cái tính cách hiền lành chịu đựng của chị… Tôi thương chị nhiều… Sao chị cứ giữ cái nỗi buồn ấy cho riêng bản thân mình chứ. Chị nói ra có phải tốt hơn không!!!!

Gấp quyển nhật kí của chị lại mà mắt tôi cay xè… Ngay lúc này tôi chỉ muốn nằm cạnh chị. Ôm cái thân hình nhỏ bé ấy lại để bù đắp lại tất cả những gì chị đã mất… Tôi sẽ dừng lại với em….

Tuổi 18… Ai nói rằng tôi bồng bột cũng được… Nhưng tôi yêu cô gái này…

Trở lại giường. Chị vẫn đang thở đều. Thò cánh tay qua cho chị gối. Kéo chị gần hơn. Nhưng rồi…

– ọe… – Chị nôn…

Tôi để chị nôn hết. Vỗ vỗ vào lưng… Chị chống tay ngồi dậy… Nôn xong và bắt đầu thấy sự xuất hiện của tôi chị đẩy tôi ra. Lườm…

– Biến đi. Đồ dối trá…

– …. – Tôi im lặng

– Đi về đi. Cút đi…

– ….

Chị bắt đầu khóc. Tôi cứ ngồi đấy nhìn chị. Chị khóc một lúc thì dịu lại. Tôi kéo chị lại gần…

– Xin lỗi… Nhưng để cõng sang phòng bên kia ngủ đã. Mai nói chuyện…

Chị vẫn cố gắng chống cự nhưng sức chị yếu lắm. Tôi cõng chị sang phòng tôi. Lau mặt, Để chị ngủ rồi quay lại dọn phòng chị… Lâu lắm rồi tôi mới phải dọn dẹp phòng… Tôi cứ mải mê những thứ phù du với cái lý do tuổi trẻ để bây giờ đã lỡ mất bao nhiêu thứ… Học hành chẳng ra gì… Gia đình thì chẳng đâu vào đâu… Đừng như tôi thời điểm ấy nhé!!!

Dọn dẹp xong xuôi tôi quay lại phòng mình xem chị ra sao rồi xuống ghế ngủ. Sáng tôi đặt báo thức nên dậy sớm. Chuẩn bị bữa sáng cho chị xong là lên con xe máy đi học. Và hôn này tôi sẽ kết thúc với em…

Tôi hẹn gặp em vào buổi chiều. Qua cô bạn của em. Vẫn như mọi lần. Em vẫn xinh trong bộ đồng phục. Vẫn cười tươi như thấy tôi… Bất chợt tôi thấy buồn… Tôi không biết bắt đầu từ đâu cả. Em ngồi xuống đối diện với tôi nhìn nhìn…

– Có chuyện gì gấp thế ạ…

– …. – Tôi im lặng nhìn em thật lâu. Để lấy thêm dũng khí… để chắc chắn rằng quyết định của mình là đúng…

– Mình chia tay đi…

Em ngạc nhiên nhìn tôi. Như không tin vào tai mình. Không tin cái người đã từng hứa hẹn với em đủ điều để rồi giờ lại là kẻ nói chia tay trước…

– Anh… Anh nói gì?

– Mình chia tay đi… – tôi nhắc lại…

Em im lặng….

– Em hiểu rồi… – nói xong em đứng dậy đi ra ngoài luôn…

Lúc ấy Tôi không hiểu sao em không hề trách tôi đến nửa lời. Không một tin nhắn hay một cuộc gọi rằng tôi là đồ tồi. Dối trá. Phản bội hay bất kì điều gì đó tương tự. Nhưng mãi đến sau này tôi mới biết rằng. Khi nỗi đau đã đi quá giới hạn thì con người thường im lặng…

Tôi trở về nhà với tâm trạng của một người gần như đã mất đi mục đích. Chị hình như đi đâu đó. Mở cửa phòng. Căn phòng màu xám vẫn vậy. Chẳng có chút gì thay đổi. Tôi nằm úp xuống giường chìm vào giấc ngủ. Còn chị nữa…. Nếu chị không chấp nhận lời xin lỗi của tôi thì sao?

– Thôi mặc kệ… Ngủ đã – tôi tự nhủ rồi khép mi mắt lại…