Chương 24: Cô và tôi không phải cùng một loại người sao?

Nhớ hắn, dường như là việc mỗi ngày Hứa Ái phải làm.

Hắn vẫn như cũ không xuất hiện, cô vẫn như cũ tiếp tục nhớ.

Chỉ là trước mắt, có một chứng càng quan trọng hơn, cần cô đi giải quyết.

Mẫn Hi Nghiên!

Cho dù Tần Khải Hùng là tên hỗn đản, là ma quỷ, chỉ là vì mẹ cô, cô vẫn muốn dùng mọi biện pháp ngăn Mẫn Hi Nghiên phá hư cuộc hôn nhân của mẹ cô.

Ở tiệm cà phê rất ít người, Hứa Ái ngồi đối diện Mẫn Hi Nghiên.

“Không bỏ đường?” Cô ta chỉ vào cà phê đen trước mặt Hứa Ái nói.

“Tôi có thói quen không bỏ đường.”

Mẫn Hi Nghiên nhún nhún vai, bỏ hai viên đường vào cốc cà phê trước mặt: “Nói đi, hôm nay cô tìm tôi có chuyện gì?”

“Cô không biết?” Hứa Ái mắt lạnh nhìn cô ta.

Mẫn Hi Nghiên vũ mị cười: “ Để tôi nghĩ lại.” Móng tay sơn đỏ tươi bưng một ly cà phê, ưu nhã nhấp một ngụm: “Nói vậy, là vì chuyện chị họ và anh rể đi.”

Hứa Ái cưỡng chế tức giận: “Không sai.”

“Tôi còn phải nói gì sao, không phải cô đều thấy được rồi à?”

“Rời khỏi Tần Khải Hùng.”

“Vì sao?”

Thái độ không sao cả của Mẫn Hi Nghiên hoàn toàn chọc giận Hứa Ái: “Cô có phải đã quên lúc cả nhà cô khó khăn nhất, là mẹ tôi, mang các cô ra khỏi cái thôn lạc hậu kia, cho các người ở thành thị một nơi dừng chân, thậm chí để cho một người không bằng không cấp như cô, vào Tần thị làm việc, chỉ là cô không biết điều, cô chẳng những không biết được báo đáp, còn không biết xấu hổ bò lên giường chồng bà, xin hỏi cô vẫn còn là người sao?!”

Cho dù đối với lời chất vấn kịch liệt cứ Hứa Ái, Mẫn Hi Nghiên như cũ ưu nhã khéo léo, tươi cười ở trên mặt: “Tôi thật sự muốn cảm ơn chị họ, hơn nữa, bây tôi chính là đang cảm ơn chị ấy a.”

Hứa Ái quả thực cảm thấy mình đang nghe được câu chuyện cổ tích: “Cô nói cái gì?”

“Nói vậy cô cũng rõ ràng, Tần Khải Hùng là một tay chơi, cho dù không có tôi cũng sẽ có người khác, ngươi ngẫm lại ‘người khác’ sẽ để ý mẹ cô sao, bọn họ chỉ muốn kéo mẹ cô từ vị trí phu nhân của Tần Khải Hùng xuống thôi.”

“Cô quả thực... Cưỡng từ đoạt lí.”

“Hứa Ái, không gạt cô, tôi và Tần Khải Hùng chỉ theo như nhu cầu mà thôi, hắn đồ nhất thời thích mới mẻ, mà tôi cần hắn giúp có một chân ở giới thượng lưu này.”

“Cái loại nghèo này, tôi chịu quá đủ rồi.”

“Chỉ là, cô biết cô đang làm cái gì không, đó là anh rể họ của cô, các người đây là lσạи ɭυâи, mặc kệ thế nào, cô đang phá hoạn gia đình của người khác, không có đạo đức, tôi muốn muốn lập tức rời khỏi Tần Khải Hùng!”

Mẫn Hi Nghiên cũng không phản bác, sờ sờ khuyên tai kim cương hỏi ngược lại: “Vậy cô nhìn lại mình xem.”

“Cô nói cái gì?”

“Theo tôi được biết, người đàn ông kia cũng là có vợ có con rồi nha.”

“Cô!” Hứa Ái giống như rơi vào tản băng, nếu Mẫn Hi Nghiên biết, kia Tần Khải Hùng đương nhiên cũng biết, chỉ là vì sao hắn không nói gì , chẳng lẽ có âm mưu gì?

“Nhìn vẻ mặt này của cô, yên tâm, Tần Khải Hùng cũng không biết, đến nỗi làm sao mà tôi biết được, cô cũng không cần thiết biết”

“Nhưng mà, tôi xin khuyên cô một câu, vẫn nên thu liễm một chút.”

Linh linh, là điện thoại Mẫn Hi Nghiên vang lên, cô ta không nghe, trực tiếp cắt đứt.

“Tôi còn có việc đi trước, có thời gian lại hẹn cùng nhau uống trà.” Mẫn Hi Nghiên đi đến bên người Hứa Ái, khom lưng ghé vào bên tai cô nói: “Kỳ thật, cô cùng tôi là cùng một loại người, ha hả.”

Là cùng một loại người sao?

Không, không phải, Mẫn Hi Nghiên cùng Tần Khải Hùng lợi dụng lẫn nhau, theo nhu cầu. Cô thì không, cô thật sự thích Hàn Minh Duệ, cô cho hắn một tâm hoàn chỉnh.

Chỉ là, có một câu Mẫn Hi Nghiên nói không sai, Hàn Minh Duệ có vợ có con, vô luận ước nguyện ban đầu như thế nào, cô đều là người thứ ba đáng xấu hổ trong cuộc hôn nhân của người khác.

Có lẽ người thứ ba cũng không tính, Hứa Ái tự giễu cười cười. Cô cùng Hàn Minh Duệ phải là giao dịch, mỗi người có nhu cầu riêng. Hàn Minh Duệ cần thoả mãn du͙© vọиɠ, mà cô cần tình yêu giả tạo của người đàn ông.

Nàng ở lừa gạt chính mình.

Đàm phán hôm nay, cô thua rõ đầu rõ đuôi.