Chương 23: Cô lại nhớ tới Hàn Minh Duệ

Hứa Ái không nhớ rõ làm sao mà mình rồi khỏi Tần thị, bên ngoài mặt trời đã lên cao, cô lại không khỏi rùng mình.

Trong đầu cô vẫn luôn vọng lại tiếng Tần Khải Hùng vừa mới nói: 【Cháu cho rằng tôi sẽ thích một nữ nhân mang theo cái chân sau, cháu có thể nhanh từ viện phúc lợi bị tìm được, là bởi vì tôi đối cái chân sau này rất có hứng thú】 Tần Khải Hùng cười ngồi về lại về, mặt nghiền ngẫm nhìn cô.

Hai năm, cái tên cầm thú kia sẽ không chỉ là nói thôi, Tần Khải Hùng hắn sẽ làm được.

Hắn quả thực là ma quỷ!

Hứa Ái muốn cứ như vậy bỏ xuống tất cả, mang theo mẹ mình rời đi, cô tin tưởng có thể có cách nuôi sống mẹ con hai người, chỉ là cô biết, mẹ cô nếu cô không có lý do rõ ràng sẽ không rời đi, nếu bà hỏi nguyên nhân, chính mình cũng không muốn nói. Huống hồ, mẹ thật sự yêu Tần Khải Hùng, đây mới là vấn đề mấu chốt.

Hứa Ái vô lực bức trên phố, kế tiếp phải làm như thế nào, cô không biết nữa.

Đang lúc cô sững sờ, điện thoại trong túi vang lên.

Người gọi là Mẫn Nhu.

“Mẹ, sao thế?”

“Tiểu Ái a, chú Tần con đã về, buổi tối về nhà ăn cơm đi, mẹ làm một vài món con thích cho con ăn.” Mẹ cô nói không che giấu không được sự sung sướиɠ, Hứa Ái cũng không làm bà mất hứng, liền đáp ứng.

Mới vừa rồi còn cùng em họ của vợ mình yêu đương vụиɠ ŧяộʍ ở văn phòng, đảo mắt liền trở về nhà sắm vai người chồng săn sóc sao?

Cô nhìn thời gian còn sớm, liền dạo phố mua sắm chút, tuần sau là sinh nhật Hàn Vũ Trạch, nếu đồng ý tham gia party, tay không đi cũng không tốt.

Lúc trước hai người ăn cơm cùng nhau, ngẫu nhiên biết được thần tượng của Hàn Vũ Trạch là ngôi sao NBA rất nổi tiếng, nói đến cũng khéo, hôm nay cô đi dạo phố vừa lúc gặp mô hình lego ngôi sao này, lập tức trả tiền mang đi.

Đi dạo nhàm chán gϊếŧ thời gian buổi chiều, Hứa Ái đi tới đi lui, rốt cuộc cũng về nhà trước 5 giờ thì gặp Tần Khải Hùng và Mẫn Nhu trong nhà.

“Tiểu Ái, sao về muộn vậy?”

“Con đi trung tâm mua chút đồ ạ.” Hứa Ái ngồi cạnh người bà: “Mẹ, mẹ cảm thấy thân thể thế nào, có thoải mái hay không?”

“Không có việc gì, mẹ…” Lời này đang nói bị xuống lầu Tần Khải Hùng nghe được: “Tiểu Nhu, thân mình có chỗ nào không thoải mái, gọi bác sĩ tới nhé?”

Tần Khải Hùng bước nhanh xuống lầu, đi vào cạnh Mẫn Nhu, dáng vẻ tình ý chân thành trong rất là khẩn trương. Hứa Ái ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, nhìn tên cầm thú dối trá đáng xấu hổ.

Mẫn Nhu cười cười tỏ vẻ không có gì trở ngại, kêu hắn không cần lo lắng.

“Tiểu Ái a, đừng trách chú Tần nói nhiều, sau khi cháu học đại học, số lần về nhà càng ngày càng ít, cháu còn nhỏ, đừng để người xấu ở ngoài lừa mất.” Nhìn hắn một cái, nói thật hay, đáy lòng Hứa Ái cười lạnh.

“Cháu đã biết chú Tần, cháu sẽ thường xuyên trở về.” Diễn kịch thôi, ai lại không.

“Thật tốt quá, đúng rồi, mẹ vừa làm nước cam để trong tủ lạnh, mẹ đi lấy cho hai người.” Mẫn Nhu vừa đứng lên liền cảm thấy trời đất quay cuồng, ở sau Hứa Ái kinh hô, cũng thật may, Tần Khải Hùng ôm bà vào l*иg ngực.

“Gọi bác sĩ” Để lại một câu này, Tần Khải Hùng liền ôm Mẫn Nhu trở về phòng ngủ.

Hứa Ái vội vàng gọi cho bác sĩ riêng, hai mươi phút sau, bác sĩ đã tới.

“Bác sĩ Lý, vợ tôi như thế nào?”

“Tần tiên sinh, trước tiên ngài không nên gấp gáp, thân mình phu nhân không có gì trở ngại, chỉ là dùng thuốc Clomiphene sẽ có tình trạng choáng váng này.”

“Clomiphene, là cái gì?”

“À, phu nhân không nói với ngài sao, Clomiphene là một loại thuốc kích rụng trứng.”

Tần Khải Hùng gật đầu “Tôi biết rồi.”

Bác sĩ khéo léo đưa đẩy, hắn rõ ràng là đã nhìn ra Tần Khải Hùng không cao hứng cho lắm, không để bão giông ập đến bất ngờ, vẫn nên cáo từ trước “Tần tiên sinh, không chuyện gì nữa, tôi rời đi trước.”

“Được.”

“Tôi tiễn chú.”

Hứa Ái đi xuống lầu tiễn bác sĩ riêng, trong phòng ngủ chỉ để hai người

“Khải Hùng, anh tức giận sao?” Mắt Mẫn Nhu ứa lệ, ủy khuất cực kỳ.

Một hồi lâu, Tần Khải Hùng mới lộ gương mặt tươi cười “Sao lại như vậy được?”

Tần Khải Hùng ôn nhu vuốt ve tóc bà: “Chuyện lớn như vậy cũng không nói với anh, hôm nay may mắn anh và Tiểu Ái ở nhà, nếu một mình em ở nhà té xỉu phải làm sao?”

“Em biết rồi, em sẽ cẩn thận.”

Tần Khải Hùng cởi giày lên giường, đem Mẫn Nhu ôm dựa vào giữa hai chân mình, bàn tay to vói vào trong chăn vờn quanh eo nhỏ bà, không thể phủ nhận, Mẫn Nhu ở tuổi này còn có thể bảo trì dáng người yểu điệu dáng như thế, thực sự không dễ dàng.

Tần Khải Hùng dùng chân giữa bà, ngay sau đó là cởϊ qυầи lót ra đến tận cẳng chân.

“Khải Hùng.” Giữa đùi chợt lạnh, nơi riêng tư đã là không có che lấp.

Tần Khải Hùng cởi váy và áo ngực ném trên mặt đất: “Nếu Tiểu Nhu muốn một đứa con như vậy, anh đây sao có thể không nỗ lực được.” Khi nói chuyện, ngón tay thô cứ như vậy đâm vào tiểu huyệt bà.

“ n ~ đừng, Tiểu Ái a còn ở đó.”

Tần Khải Hùng ngậm vυ" thịt của bà: “Sợ cái gì, rất nhanh con bé sẽ có em trai em gái, con bé hẳn sẽ rất vui vẻ” bàn tay to ở trước ngực và nghiền nát núʍ ѵú, một cái tay khác bắt chước tính giao đâm vào tiểu huyệt.

“Um Khải Hùng a em… a” Mẫn Nhu cấp tốc thở dốc, trên mặt một mảnh hồng nhuận, nơi riêng tư đã chảy rất nhiều nước.

Dưới chăn, Tần Khải Hùng phóng thích dươиɠ ѵậŧ ra, để ở giữa đùi đang ướt chả Mẫn Nhu: “Nói cho anh biết, dược hiệu bao giờ phát huy?”

“A hôm nay liền a!” Còn không đợi bà phản ứng lại đây, Tần Khải Hùng đã là tiến quân thần tốc.

“Tiểu Nhu hôm nay liền vất vả chút đi, anh làm em mang thai con chúng ta.” Rất tốt, người phụ nữ ngu xuẩn, cho cô mang thai con tôi, lúc đó cô càng không thể rời khỏi tôi, phần thắng trong tay mới càng lớn.

Rất nhanh, trong phòng ngủ truyền ra một tiếng làm người ta mặt đỏ tim đập.

Ngoài cửa thấp thoáng Hứa Ái ở một góc, chỉ cảm thấy một cảm giác thật vô lực.

Thật có ý, cô lại một lần nữa nhớ tới Hàn Minh Duệ.