Chương 1: Sân bay

“Tới nơi thì gọi điện thoại báo bình an cho em nhé!” Lâm Lan chỉnh lại cổ áo chồng mình, ôn nhu dặn dò nói.

Hàn Minh Duệ kéo tay vợ xuống đặt lên bàn tay to của mình, cười nói: “Yên tâm, anh sẽ gọi, chỉ 1 tuần thôi mà anh sẽ nhanh trở về.”

“Vâng.” Mỗi lần Hàn Minh Duệ đi công tác đều giống nhau không có gì khác biệt, nhưng lần này Lâm Lan cảm thấy trong lòng hơi kì lạ, giống như hắn sẽ rời khỏi mình vậy.

Phát thanh thông báo nhắc nhở đã đến giờ, Hàn Minh Duệ ôm Lâm Lan vào trong lòng ngực, ở bên tai vợ nói: “Anh đi rồi, Nhớ chăm sóc chính mình và con trai cho tốt đấy.” Rồi liền xoay người rời đi.

Một mình Lâm Lan cô độc nhìn chăm chú vào bóng lưng của Hàn Minh Duệ, trong lòng thầm thương nhớ.

Hàn Minh Duệ là một nhân vật có danh tiếng ở thành phố A, năm nay đã 45 tuổi đang là hiệu trưởng của đại học A, khuôn mặt anh tuấn, thân hình cao lớn, có lẽ được bảo dưỡng thoả đáng, nhìn qua trong rất trẻ trung. Vợ của hắn là Lâm Lan là con gái duy nhất của thầy hắn cũng là hiệu trưởng cũ của trường, cả tướng mạo, học vấn của hai người đều vô cùng xứng đôi, cha mẹ hai bên lại ở bên cạnh tác hợp. Hiện giờ hai người kết hôn được 20 năm, vẫn luôn ngọt ngào, khiến người khác phải ghen tị. Hai người có một đứa con năm nay cũng đã mười chín tuổi, hiện đang là sinh viên năm hai của khoa Kinh tế tài chính ở đại học A.

Bên này, Hàn Minh Duệ vừa mới đến thành phố C, liền tham gia các hội nghị không ngừng nghỉ, thẳng cho đến ngày thứ ba, bạn tốt nhiều năm Ngô Á Quân muốn làm hết lễ nghĩa của chủ nhà mở tiệc chiêu đãi hắn, thuận tiện rủ hắn ra ngoài “Chơi”, cái từ “Chơi” có nghĩa rất rộng, người như bọn họ vừa có thân phận vừa có địa vị lại có gia đình, cho lên quy tắc luật chơi mọi người đều hiểu, không phải lo lắng sẽ có người tiết lộ bí mật.

Hàn Minh Duệ vì tắc đường đến muộn, Ngô Á Quân liền ồn ào muốn phạt rượu. Hàn Minh Duệ cũng không thèm để ý, tiếp nhận chén rượu uống một hơi cạn sạch, cuối cùng còn nhìn hắn ta nhướng mày.

“Tốt! Không hổ là lão Hàn.” Nói xong, lại thần bí nhìn Hàn Minh Duệ nói: “Có thứ đồ tốt, hãy giữ gìn sức đi đã.” Nói xong vỗ vỗ tay, theo sau đó cửa bị đẩy ra hai cô gái đi vào, một người tóc dài đến eo, một người tóc ngắn đều ăn mặc rất thoáng mát và gợi cảm.

“Ông chủ.” Tóc ngắn bên cạnh mở miệng, lộ ra sự nũng nịu quyến rũ, người kia lại hơi cúi đầu, ánh mắt như có như không dừng ở trên người Hàn Minh Duệ.

“Nhìn xem, nhìn xem, thế nào lão Hàn, tôi không lừa anh chứ, đủ tiêu chí không?”

“Lão Ngô, tôi không hứng thú lắm.” Hàn Minh Duệ dựa vào trên sô pha, híp lại con mắt, nhìn qua có chút mệt.

“Ai, còn đứng ở đó làm cái gì, còn không qua đó hầu hạ.” Ngô Á Quân tự mình ôm cô gái tóc ngắn ở trong lòng ngực, nhìn cô gái tóc dài đang đứng thờ ơ ra hiệu, cô gái ngầm hiểu, dựa gần vào Hàn Minh Duệ ngồi xuống.

Hàn Minh Duệ ngẩng đầu đánh giá cô gái đang ngồi bên cạnh mình, Thật sự rất xinh đẹp, mặt trắng nõn giống như trứng gà vừa được lột vỏ, xuống dưới là con mắt sáng long lanh như đang lưu chuyển, miệng nhỏ mềm mại mũi cao thẳng, thật đúng là kiểu mà hắn thích, lão Ngô thật đúng là hiểu chính mình, Hàn Minh Duệ nhìn sang bên kia một cái, chỉ thấy Ngô Á Quân đã cùng cô gái nóng bỏng kia ôm hôn.

Trái lại phía mình, không khí có chút áp lực.

“Rót rượu cho tôi.”

Cô gái vội vàng lấy chén rượu của người đàn ông, cẩn thận rót rượu. Hàn Minh Duệ nhìn dáng vẻ của cô rất không thành thục, liền biết được cô là người mới.

“Bao lớn rồi?”

“Hai mươi.” Cô gái làm như không dám nhìn thẳng hắn, cúi đầu trả lời nhẹ nhàng.

Hàn Minh Duệ nhíu mày, tuy rằng hắn thích người trẻ, chỉ là mẹ nó quá trẻ rồi.

Ở một bên Ngô Á Quân hôn xong thở hổn hển nói “Tôi nói này lão Hàn, đến đây rồi anh còn giả bộ chính nhân quân tử gì nữa.” Nói xong ôm cô gái đứng lên: “Đi đi đi, cùng tôi lên trên kia mở phòng, một đêm xuân đáng giá ngàn vàng đấy.”

Hàn Minh Duệ lười cùng tên gia hoả tϊиɧ ŧяùиɠ lên não nhiều lời, nghĩ một hồi lên vào phòng rồi đuổi cô bé này đi là được.