Chương 7: Thuê khách sạn

Buổi chiều hội sinh viên còn phải tổ chức tọa đàm giáo dục an toàn cho tân sinh viên, không có lớp nên cô đeo tai nghe nằm trên giường ôn tập lại mấy bộ phim Av kinh điển.

Trong lúc lơ đãng đã vào trang trường trên weibo, trên đó mới đăng một video ước chừng mười phút, trên bìa là hình ảnh Tạ Ung mặc chính trang diễn thuyết, đồ anh mặc trên người khá giống với mấy người môi giới nhà đất, nhưng khi được Tạ Ung khoác lên thì lại giống như một người diễn thuyết đi dự hội nghị cao cấp.

Hiệu suất làm việc của Tạ Ung rất cao, chưa đến bốn giờ chiều anh đã gửi định vị cho Từ Thu, là một khách sạn năm sao nằm ở trong tâm thành phố, cô nhàn đến hoảng đi xem trang trí của khách sạn kia một chút, quý đến mức khiến người ta líu lưỡi…Xem ra Tạ Ung thật đúng là một đóa hoa lớn lên trong nhà kính, thoạt nhìn gia cảnh cũng không tồi, chắc cũng chưa nếm qua sự đau khổ của nhân tâm hiểm ác đi?

Từ Thu đối xử với anh như vậy mà anh còn đặt phòng ở khách sạn năm sao, bị ngốc đúng không.

Buổi tối khi Từ Thu đi đến khách sạn năm sao kia, cách thời gian hẹn còn năm phút, cô đi thang máy, gõ cửa hai nhịp, sau đó Tạ Ung mở cửa ra, anh nói:

“Vào đi.”

Tạ Ung nghiêng người nhường ra một ít không gian, tuy rằng vẻ mặt của anh cực kỳ bình tĩnh, nhưng Từ Thu vẫn phát hiện ra hai tai ửng đỏ và ánh mắt thường xuyên né tránh của anh. Bọn học đã từng là cộng sự hơn một năm, cô biết bộ dáng vân đạm khinh phong thật sự của anh là gì, như bây giờ rõ ràng là đang khẩn trương.

Người đứng phát biểu trước mấy nghìn người không khẩn trương mà lại chỉ bị cô nhìn một đã khẩn trương sao?

Tạ Ung rũ mắt, liếc mắt nhìn Từ Thu đang đổi dép nói:

“Căn phòng này có hai phòng tắm, một lớn một nhỏ, cô là con gái thì dùng phòng lớn đi, kết thúc sớm một chút, buổi tối tôi còn có chuyện khác.”

Từ Thu gật đầu.

“Được, cảm ơn.”

Đại khái là không có người đi thuê phòng giống như bọn họ, vừa không phải người yêu, vừa không phải bạn giường, mới quen biết đã đi khách sạn, nhưng trọng điểm không phải mấy thứ đó mà là nhà trai mới là bên bị bắt.

Trước khi đi vào phòng tắm, Tạ Ung đứng ở cửa, anh quay đầu lại nhìn Từ Thu đang ngồi trên giường giọng nói có chút lạnh lùng.

“Lúc này đây, nếu tôi không bắn…Vậy sau này cô không thể nhắc đến những chuyện này, tôi cũng sẽ xem như những chuyện này chưa phát sinh.”

Từ Thu gật đầu.

“Cậu yên tâm, tôi sẽ không dây dưa, chỉ cần cậu làm được thì đến lúc đó cậu không cần đuổi tôi đi, tôi sẽ tự đi.”

“Tốt nhất là cô nói được thì làm được.”

Tạ Ung ném xuống một câu như vậy rồi đẩy cửa kính mờ ra đi vào phòng tắm, chỉ dư lại Từ Thu ngồi một mình bên ngoài, cô rất có hứng thú mà nhìn cửa phòng tắm vừa mới đóng lại.

Tiếng nước vang lên rất nhang bên trong căn phòng yên tĩnh, trong không khí nổi lên một tia hương vị khác.

Tạ Ung tắm hai mươi phút, khi anh bước ra ngoài thì thấy Từ Thu đang ngồi ở mép giường dùng ánh mắt đánh giá mình từ đầu đến chân, loại ánh mắt này khiến Tạ Ung cảm thấy không khỏe, thậm chí còn có chút chán ghét.

Anh dùng áo tắm dài mà khách sạn cung cấp nhưng Từ Thu vẫn mặc quần áo của mình, cô vỗ vỗ vị trí bên cạnh ý bảo Tạ Ung qua đó.

“Đến, ngồi đi.”