Chương 3: Bị kẻ thù của chồng bắt cóc

Buổi tối, Thẩm Thanh còn chưa tỉnh dậy, một dáng người cao lớn đã xuất hiện ở bên giường. Bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng vén màn lụa lên, nhìn vào mỹ nhân đang ngủ say.

Hắn quan sát khuôn mặt xinh đẹp và dáng người lả lướt của cô, sau đó cười khẽ một tiếng.

"Không hổ là cô vợ quý giá mà Lộ Nhân tốn số tiền lớn cưới vào cửa, thực sự là đại mỹ nhân."

Ca ca của Thẩm Thanh là Thẩm Hạo đang đứng bên cạnh người đàn ông, anh ta nghe vậy thì chỉ cúi đầu khom lưng uốn gối, cực kỳ nịnh nọt nói.

"Úy gia, ngài xem, tôi đã làm theo những gì ngài dặn, không biết..."

Úy Hàn chắp tay sau lưng, lạnh lùng hỏi: "Khi nào Thẩm Thanh mới tỉnh lại?"

Thẩm Hạo lấy thuốc giải ra, nhanh nhẹn nói: "Chỉ cần uống vào thì nửa giờ sau nó sẽ tỉnh ngay."

Úy Hàn nghe vậy lại hỏi thuộc hạ đứng sau lưng.

"Lộ Nhân đâu?"

Thuộc hạ cung kính đáp: "Hắn ta đã bị tiêm thuốc tê liệt, đang trói ở phòng bên cạnh, tuyệt đối chạy không thoát."

Úy Hàn nhếch môi: "Tốt lắm."

Hắn ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng nâng mỹ nhân đang mặc váy cưới trên giường dậy, đút thuốc giải cho cô ăn.

Ngón tay hắn chạm vào môi cô, cánh môi Thẩm Thanh vừa mềm mại vừa phấn nộn, vừa chạm vào đã khiến cho người ta yêu thích không thể buông tay. Úy Hàn thuận theo nội tâm sờ thêm mấy cái, sau đó lại xấu xa đút cả ngón tay vào trong miệng cô, bắt lấy đầu lưỡi ướŧ áŧ non mềm kia chậm rãi chơi đùa.

"Ưʍ..."

Mỹ nhân nằm trong ngực hắn khẽ rên một tiếng, lông mày thanh tú nhẹ cau lại, âm thanh quyến rũ lọt vào trong tai người đàn ông.

Dáng vẻ của Thẩm Thanh lúc này thật sự vừa yêu kiều vừa gợϊ ɖụ©, nhìn một cái đã biết là thiếu thao, Úy Hàn đã tưởng tượng ra một lát nữa lúc hắn thao cô sẽ sung sướиɠ đến nhường nào.

“Chậc.”

Đúng là không uổng công hắn cướp người về tay.

"Úy gia, ngài xem..."

Thẩm Hạo đứng bên cạnh không ngừng xoa tay, gấp gáp muốn nói lại thôi.

Úy Hàn nâng nâng cằm, ý bảo thuộc hạ đưa cho anh ta một tấm thẻ phòng, sau đó cười nhạo nói: "Người cậu muốn đang ở trong phòng, đối phương sẽ hầu hạ cậu thật tốt, cứ yên tâm qua đó đi."

Thẩm Hạo vui mừng ra mặt, liên tục nói cảm ơn, không kịp chờ đợi vội vã muốn rời đi.

Úy Hàn gọi anh ta lại.

Bàn tay to lớn của hắn lướt dọc theo đường cong cơ thể quyến rũ của cô, sờ qua cặρ √υ" đẫy đà, lại trượt vào phía dưới làn váy, vuốt ve huyệt nhỏ phấn nộn một phen, giọng nói của hắn trầm hẳn xuống, dặn dò Thẩm Hạo một câu.

"Cậu còn phải giúp tôi diễn một vở kịch nữa."

Thẩm Hạo không hiểu gì nhìn hắn, Úy Hàn lại chỉ hôn lên khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Thanh một cái, khóe môi nhếch lên đầy tà ác.

"Một hồi trò hay."