Cảm giác ngủ không ngon giấc và không nghĩ ra biện pháp đối phó nào. Cô cáu kỉnh túm tóc, rời khỏi giường.
Cô xách một túi đồ đi đi lại lại trước câu lạc bộ, có lúc ngồi ngẩn người, chỉ là không muốn đi vào.
Cái gọi là câu lạc bộ là một biệt thự ở ngoại ô thành phố, do anh họ của Tống Chi Quân đứng tên, chủ sở hữu thực sự chính là Tống Chi Quân.
Đợi gần hai mươi phút, cuối cùng cũng có người bước ra, chính là một bạn cùng phòng của Tống Chi Quân, cho rằng bên trong quá ngột ngạt.
Giống như nhìn thấy cứu tinh.
Bạn cùng phòng chào hỏi cô: “Thư Ngu? Tới rồi à.”
Cùng lúc đó, Tạ Thù Ngu và Từ Tinh Chu bước xuống xe, sóng vai đi tới, sửng sốt một chút.
“Quen à?”
Tạ Thù Ngu chậm rãi lắc đầu, hai người giờ mới hiểu được không phải gọi anh. (Thư Ngu và Thù Ngu cùng cách phát âm bên Trung, na9 tưởng bạn học gọi anh, nhưng thật ra là gọi nu9)
Diệp Thư Ngu đưa chiếc túi cho bạn cùng phòng, quay lại thì thấy hai người đang đi về phía mình.
Cái tên vừa rồi có thể là nghe nhầm, lúc này Tạ Thù Ngu có nhiều điều tò mò hơn.
“Cô rất sợ Tống Chi Quân?”
Diệp Thư Ngu có ấn tượng bình thường về anh, không muốn giải thích thêm nên gật đầu chuẩn bị rời đi.
“Diệp Thư Ngu!”
Người bị gọi đứng hình tại chỗ. Tạ Thù Ngu cũng sững sờ tại chỗ.
Tống Chi Quân nhìn thấy bạn cùng phòng mang đồ đến cho mình, lập tức đứng dậy lao ra ngoài. Khi nhìn thấy Từ Tinh Chu và Tạ Thù Ngu ở cửa, anh ta sửng sốt một chút, không rảnh bận tâm đi thẳng về phía Diệp Thư Ngu.
“Không phải bảo cô tới gặp tôi sao?”
“Có chuyện gì cần phải gặp mặt mới làm được sao?” Diệp Thư Ngu xoay lại.
Anh ta lặng lẽ lên tiếng: “Vào trước đi.”
Mặc dù Từ Tinh Chu không ngại xem náo nhiệt, nhưng lại không muốn lúng túng, định lôi Tạ Thù Ngu vào trước.
Nhưng không biết nguyên nhân là gì, căn bản kéo không được, như bị đóng đinh tại chỗ. Anh nhìn vào khuôn mặt cô gái, như thể đang cố gắng nhận ra điều gì đó.
Diệp Thư Ngu chỉ có thể đầu hàng, trong đời cô còn phải trải qua cảnh tượng xấu hổ như vậy bao nhiêu lần nữa?
Bốn người bước vào câu lạc bộ theo từng đôi một.
Tạ Thù Ngu vừa mới rơi vào trạng thái xuất hồn, Từ Tinh Chu đυ.ng anh nói: “Ngốc rồi à?”
“Cô tên gì?”
Diệp Thư Ngu ngồi trên ghế sofa đối diện ngẩng đầu lên, quả thực anh đang hỏi cô.
Nghĩ tới Tống Chi Quân trước đó cũng đã gọi tên cô, nên không có ý định giấu diếm, nhưng lời nói còn chưa nói ra.