Chương 14

“Thì ra là cậu ta làm người ta khóc, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.” An Dận nói thêm một câu.

Biết cô có quan hệ với Tống Chi Quân, với thân phận của Tạ Thù Ngu, việc tìm ra cô là ai quá dễ dàng, nhưng anh không muốn, anh chỉ muốn nhanh chóng quên đi, để không tạo ra chủ đề trò chuyện.

Nhưng nghĩ tới đây, đôi mắt đỏ hoe ấy lại hiện lên trước mắt anh, hóa ra là bị “bắt nạt” khóc.

Anh vô thức nhấp một ngụm rượu, anh cũng không phát hiển ra, khi môi chạm vào mép ly, anh khẽ mỉm cười.

Anh nói chuyện với thái độ lạnh lùng, hóa ra lại dễ rơi nước mắt như vậy, anh lại phản ứng.

Anh khó chịu đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh, anh không muốn giải quyết ở đây, chỉ là hóng tí gió ở trước cửa sổ cuối hành lang để bình tĩnh lại.

“Cô nghe không hiểu à?”

Có một giọng nói phát ra từ bóng tối ở cuối hành lang bên phải. Khi nhìn lên, còn chút ánh sáng yếu ớt, chắc là có người gọi điện thoại.

Tạ Thù Ngu lập tức nhận ra đó là ai. Thật sự là không có chỗ nào thanh tịnh, anh nâng trán chuẩn bị đổi chỗ.

“Chiều mai đến gặp tôi.” Tống Chi Quân ở đầu bên kia tiếp tục nói.

Tạ Thù Ngu quay lại ghế, nhớ ra việc trước đó, hỏi Từ Tinh Chu: “Ngày mai cậu định làm gì?”

“Lão Tống mời tôi đến câu lạc bộ.”

“Chỉ có hai người thôi à?”

“Còn có bạn cùng phòng của anh ta.”

“Đưa tôi theo.”

Từ Tinh Chu rất kinh ngạc: “Không phải cậu không có hứng thú sao?”

“Đi xem trò vui được không?”

Từ Tinh Chu cũng không quan tâm trò vui anh nói có ý gì, nhún nhún vai đồng ý.

Diệp Thư Ngu nhìn tin nhắn Phó Uyên gửi cho cô, đặt điện thoại xuống không biết trả lời thế nào.

Sau khi kết bạn trên WeChat, Phó Uyên thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho cô, xem ra anh ta có chuyện mới nhắn tin, cũng không có ý định vượt quá giới hạn nên Diệp Thư Ngu cũng không thấy phiền phức lắm.

Sau khi gọi điện cho Tống Chi Quân, cô cũng không có ý định làm gì, cô ghét việc cha luôn bắt cô chạy việc vặt cho nhà họ Tống, như thể coi cô là công cụ để rút ngắn quan hệ hơn. Hai bậc trưởng bối thực sự không biết rằng bọn họ đã sớm không còn thân thiết với nhau nữa, nhận thức của đàn ông luôn chậm chạp, hoặc do người lớn không thèm quan tâm chút nào vì lợi ích mới là thứ quan trọng nhất.

Cô nằm ngửa trên giường, nghĩ cách tránh nhìn thấy Tống Chi Quân.

Ngày hôm sau, vì ban đêm mất ngủ nên mãi đến một giờ chiều Diệp Thư Ngu mới rời khỏi giường.