“Này, cậu đi đâu? Đừng có trốn.” An Dận đối diện đang làm trò hề, sau khi nhìn thấy bóng dáng của anh lập tức hét lên.
“Tôi đi vệ sinh.”
“Trong phòng không có nhà vệ sinh à?”
Tạ Thù Ngu không thèm để ý đến cậu ta, trực tiếp bước ra ngoài. Anh chỉ muốn ra ngoài thở một tí, tiện thể thanh toán hóa đơn.
Trong nhà vệ sinh, anh dùng nước lạnh rửa mặt, chợt tỉnh táo hơn, quay người đi đến quầy tính tiền, nhìn thấy bóng dáng Phó Uyên ở phía xa, chắc chắn anh ta đã thanh toán trước mình. Vốn muốn quay lại phòng để tránh chạm mặt, nhưng nhìn kỹ thì thấy Phó Uyên đang cúi đầu nói chuyện với một cô gái.
Anh chợt thấy hứng thú, nếu Phó Uyên có thể dịu dàng như vậy với em họ ruột của mình thì chắc Phó Kiều Tri sẽ thắt cổ tự tử mất?
Phó Uyên và cô gái đang đi về phía này, khi anh nhìn lại lần nữa, mới nhận ra có gì đó không ổn.
Cau mày, đây không phải là người anh ngày nhớ đêm mong sao?
Hai người ở cửa phòng trao đổi thông tin liên lạc, Phó Uyên đi vào, còn định mệnh của anh tiếp tục đi về phía nhà vệ sinh.
Bàn tay nắm chặt của Tạ Thù Ngu đã trắng bệch, hơi nheo mắt lại, tại sao lại để người khác đi trước một bước.
Diệp Thư Ngu nhìn thấy người trước bồn rửa, liếc nhìn rồi quay đi, như thể anh là một người xa lạ cô chưa từng gặp.
Thấy cô sắp đi ngang qua, anh lớn tiếng nói: “Bạn học, cô quen Phó Uyên à?”
Diệp Thư Ngu dừng bước, quay đầu nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu: “Anh là?”
Tạ Thù Ngu nghẹn họng: “Cô không nhớ tôi sao?”
Thấy cô cố gắng phí công nhớ lại, anh không khỏi nói: “Mới thứ bảy tuần trước, cô va vào tôi ở cửa sân vận động.”
Lúc này Diệp Thư Ngu mới nhớ tới, cô chợt nhận ra: “Là anh à. Thực sự ngại quá, anh không bị thương chứ? Hôm đó tâm trạng tôi không tốt nên không chú ý.”
“Mối quan hệ của cô với Phó Uyên là gì?”
Âm cuối cao lên làm Diệp Thư Ngu có chút không thoải mái.
“Không quen.” Cô nói rồi đi thẳng vào phòng vệ sinh nữ.
Tạ Thù Ngu lại bị nghẹn họng, anh đấm đấm vào bồn rửa tay, cực kỳ không cam tâm, dự định ở đây đợi cô đi ra.
Khi Diệp Thư Ngu bước ra lần nữa, nhìn thấy người nọ vẫn còn ở đó, cô dừng lại, rồi rửa tay trước gương như chưa hề nhìn thấy.
“Chúng ta làm quen nhé, tôi tìm cô rất lâu.”
Diệp Thư Ngu lau nước trên tay, nói: “Tìm tôi?” Sau đó ngẩng đầu nhìn anh trong gương: “Anh bị thương à?”