Chương 11: "Tạo duyên"

“Không, chỉ là...” Lời còn chưa dứt, Diệp Thư Ngu đã tắt vòi nước, ngẩng đầu nhìn anh cười đầy ẩn ý,

sau đó xoay người rời đi.

Là do rượu ảnh hưởng hay do nụ cười đó? Tạ Thù Ngu sững người tại chỗ, chỉ khi bóng dáng đó đi mất anh mới tỉnh táo lại.

Anh gõ đầu, lại quên hỏi thông tin liên lạc, hỏi Phó Uyên thì hơi kỳ quái.

Trong một phòng khác, Tống Khang, Diệp Hàng Uy và những người quản lý của một số ngành quan trọng đang ngồi, nói rằng đã lâu không gặp, Diệp Thư Ngu không muốn tìm hiểu nguyên do trong đó. Về cơ bản đều mang theo vợ hoặc chồng, chỉ có Diệp Thư Ngu và Tống Chi Quân ở đây có vẻ lạc lõng.

Vừa rồi Diệp Hàng Uy bảo Diệp Thư Ngu âm thầm ra ngoài tính tiền, sau khi quay lại cô hơi lơ đãng.

Nghĩ đến Phó Uyên, cô ngước mắt liếc nhìn Tống Chi Quân, khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô lập tức cúi đầu, nắm chặt tay dưới gầm bàn.

Tống Chi Quân không bao giờ rời mắt.

Diệp Thư Ngu chỉ muốn bữa tối nhanh chóng kết thúc, tiếng trò chuyện trong phòng khiến cô cảm thấy vô cùng ồn ào, thậm chí khó chịu.

Mãi đến hơn chín giờ, những người đàn ông say khướt mới miễn cưỡng bàn xong chuyện, đứng dậy, chỉnh sửa quần áo, lần lượt bước ra ngoài. Lại tụ lại ngay lối vào nhà hàng để chào tạm biệt nhau.

Tống Khang bảo Tống Chi Quân đưa Diệp Thư Ngu về ký túc xá trước khi trở về chung cư, những lời từ chối liên tục của Diệp Thư Ngu kết thúc bằng việc Diệp Hàng Uy nói: “Quen nhau nhiều năm như vậy, sao còn ngại nữa?”

Hai người đàn ông lần lượt lên xe được tài xế chở đi.

Diệp Thư Ngu bỗng nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhìn xuống đất nói: “Anh về trước đi, tôi có thể tự đi từ từ.”

Tống Chi Quân hừ lạnh một tiếng “Được” chuẩn bị rời đi.

“Lão Tống!”

Anh ta thu hồi bước chân, quay đầu lại, Diệp Thư Ngu cũng ngẩng lên theo âm thanh này. Điều đầu tiên cô nhìn thấy là An Dận đang cười toe toét vẫy vẫy tay, sau đó chính là Tạ Thù Ngu ở bên cạnh.

Cuộc gặp gỡ này không phải ngẫu nhiên, Tạ Thù Ngu luôn chú ý đến căn phòng đằng kia, đợi mọi người chào hỏi xong, để hy vọng có thể gặp lại, anh nghe theo lời “tạo duyên” của Phó Uyên.

Nhưng ra đây nhìn thấy cô và Tống Chi Quân đang đứng cùng nhau, anh nghiến chặt răng, tại sao tên này lại như âm hồn bất tán vậy?

Anh nghe thấy giọng của mình như bị bóp ra khỏi mũi: “Đây là ai? Sao anh không giới thiệu một chút?”