Chương 12: Hai người hẹn hò [ nội dung cốt truyện][ thanh đạm sau bữa ]Đã hai ngày sau chuyện đó, tuy rằng bề ngoài Gaskell vẫn đối xử với Tư Thanh như trước . Nhưng Tư Thanh vẫn luôn cảm thấy có một đôi mắt cực nóng nhìn mình.
Mỗi khi đối diện, Tư Thanh lại không nhịn không được mà dời đi ánh mắt ra chỗ khác, nhìn thấy Gaskell vẫn tới lui như trước, Tư Thanh cảm thấy có lẽ mình không đủ trầm ổn.
Thôi thì cứ coi như ngày đó chơi 419, cᏂị©Ꮒ dạo đi!
Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng Tư Thanh vẫn nhịn không được mà thấy bối rối. Rốt cuộc, ngày đó ngoài làʍ t̠ìиɦ ra, Tư Thanh còn được Gaskell trực tiếp tỏ tình.
Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu được nam nhân tỏ tình, hơn nữa còn là một nam nhân ưu tú như vậy! Tư Thanh khó mà không rung động, nhưng lưng hắn còn đeo theo Bạch Viêm và Trình Nghệ Toàn, còn có chuyện hệ thống thôi miên, hắn căn bản không thể đáp lại cảm tình của Gaskell.
Lại dời ánh mắt một lần nữa, cảm xúc Tư Thanh trầm xuống. Nhưng hắn lại không thấy ánh mắt của Gaskell khi nhìn thấy hắn trốn tránh cùng động tác thở dài, đôi mắt cũng trầm đi.
Nhưng cuối cùng, Gaskell vẫn không muốn để cho Tư Thanh chán ghét mình, vì thế chỉ là âm thầm không thoải mái. Bình thường vẫn đối xửa với Tư Thanh như cũ.
Từ từ, nhất định Tư Thanh sẽ chấp nhận hắn ta...
Lại là một ngày đi làm nhật, hiện tại đã là 7 giờ. Tuy rằng quán bar còn chưa mở cửa, nhưng bên trong đã sáng đèn chuẩn bị đón khách.
Tư Thanh đang dọn chỗ chén rượu, lại bị nam nhân bên cạnh ngăn lcản.
“Anh đẹp trai này, có muốn cùng tôi thưởng thức bữa tối không?” Gaskell vẫn mặc một thân tây trang, nhưng ngơi vốn cài một cái bút máy bị đổi thành một đóa hoa hồng đỏ nở rộ.
Gaskell dịu dàng mỉm cười, gỡ nó xuống, đưa cho Tư Thanh.
Hoa hồng đã được cẩn thận xử lý qua, Tư Thanh ngây ngô tiếp nhận. Nhìn Gaskell vẻ mặt đứng đắn nói lời âu yếm, không nhịn được dùng tay bịt kín mặt.
“Làm sao vậy?” Gaskell sẽ không nói rằng đây là cách hắn ta tìm được trên mạng, chỉ khó hiểu nhìn Tư Thanh đột nhiên che mặt. Chẳng lẽ hắn ta nói không tốt sao?
“Không có gì.” Tư Thanh ngẩng đầu, buông tay che mặt ra, lộ khuôn mặt nín cười tới phát nghẹn, mặt đầy ý cười: “Nhưng bây giờ còn đang đi làm mà!”
“Tôi cho em nghỉ phép, được không?” Gaskell không thèm bản thân có đang lạm dụng chức quyền hay không, dù sao quán bar này là của hắn ta. Chỉ là Tư Thanh không biết mà thôi.
“Ừm... Cũng được, nhưng là em đã ăn cơm chiều rồi.” Tư Thanh cúi đầu ngửi mùi hoa hồng, âm thầm nghĩ xem có phải Gaskell rút ra từ bình hoa trang trí.
Gaskell đột nhiên ngừng vẻ dịu dàng, mạnh mẽ túm chặt Tư Thanh, không quay đầu mà nắm tay Tư Thanh đi, miệng nói: “Vậy đi ăn khuya! Trước khi ăn khuya, chúng ta có thể chơi gì đó.”
Tư Thanh kinh ngạc với biểu hiện của Gaskell, nhưng hắn không nhìn thấy trong sắc mặt tà khí bá đạo của Gaskell lúc này, là ý cười thực hiện được mục đích.
Tư Thanh còn không biết, khi Gaskell nhìn thấy hắn cười, lập tức cứng.
......
Thế giới của kẻ có tiền thật khác thế giới của người thường. Tư Thanh đã sớm nhìn ra hành vi cử chỉ của Gaskell không giống kẻ tầm thường, cuối cùng thì hắn vốn học tập cùng một đám con ông cháu. Chỉ là hình như Gaskell còn quý khi hơn đám bạn học của hắn gấp nhiều lần.
Tuy rằng không biết sao Gaskell muốn tới một quán bar nhỏ làm giám đốc, nhưng Tư Thanh cũng không hỏi. Rốt cuộc thì suy nghĩ của kẻ có tiền làm sao con đỗ nghèo khỉ như mình hiểu nổi?
Tư Thanh đã lớn như vậy, cuối cùng cũng được lần đầu chứng kiến thế giới của kẻ có tiền. Gaskell dẫn hắn đến nhà hàng, nhưng không phải vì ăn cơm.
Bên trong nhà hàng không có một bóng người, chỉ có một hai người phục vụ vẫn không nhúc nhích. Trên người Tư Thanh còn mặc quần áo phục vụ quán bar, nhưng không có ai ngăn không cho hắn vào.
Nói là nhà hàng, nhưng bên trong đầy đủ mọi thứ để vui chơi giải trí. Gaskell vô cùng chu đáo, tuy rằng Tư Thanh còn cảm thấy bản thân bước vào một chỗ sang trọng như vậy mà ngại ngùng, nhưng rất nhanh đã bị Gaskell dỗ cho quên hết, vui vẻ cười tươi.
Chờ đến 11 giờ, khi Tư Thanh đói bụng, hai người bắt đầu ăn bữa khuya.
“Cảm ơn anh, hôm nay thật vui.” Tư Thanh còn đắm chìm bên trong ký ức vui chơi vừa rồi, ý cười trong mắt vẫn luôn không tiêu tán.
“Em vui thì tốt rồi.” Gaskell nhìn Tư Thanh cười, đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, vì thế cầm ly rượu lên uống một ngụm vang đỏ.
Hai người vẫn luôn vừa nói vừa cười ăn khuya, khi Tư Thanh toàn tâm toàn ý tiêu diệt món điểm tâm kem, đột nhiên trước mắt xuất hiện một cái hộp nhỏ màu đen.
Gaskell mở nó ra trước mắt hắn, bên trong là một chiếc nhẫn. Không có kim cương, chỉ đơn giản là một cái nhẫn bạc, nhưng rất đẹp.
“Tư Thanh, tôi nói lại lần nữa. Tôi thích em, không phải kiểu thích bình thường, là muốn trở thành người yêu của em, cùng em đi hết quãng đường còn lại.” Ánh mắt Gaskell trở nên ám trầm, có xu hướng trở lên nguy hiểm. Giống như chỉ cần Tư Thanh từ chối, hắn ta sẽ làm những chuyện mà không ai người tới.
Tư Thanh nhìn cái hộp nhẫn kia, mãi nửa ngày sau, mới thở dài một hơi, buông bộ đồ ăn trong tay. Đoan chính chỉnh dáng ngồi của bản thân lại, mặt mày đứng đắn hai mắt nghiêm túc chân thành đối diện Gaskell: “Đúng là em có tình cảm với anh. Nhưng xin lỗi, em không thể đồng ý.”
Câu trả lời đúng như dự kiến, nhưng đồng tử Gaskell vẫn không kiềm chế được co lại, hơn nữa còn cảm thấy đau lòng.
Hắn cho rằng khi Tư Thanh từ chối bản thân sẽ phát điên, khôi phục bản tính rồi nhốt Tư Thanh lại. Nhưng khi hắn ta nhìn thấy đôi mắt thanh triệt đến mức có thể soi được hình ngược bản thân của Tư Thanh, hắn ta mới cứng họng phát hiện hóa ra bản thân không thể.
Gaskell trầm mặc trong chốc lát, hắn ta cất hộp để lại trong túi: “Tôi sẽ không từ bỏ, tôi sẽ chờ ngày em đồng ý.”
Tư Thanh nghe thấy, cũng chỉ có thể ảm đạm mà tiếp tục ăn kem. Chỉ là món kem này hình như không ngon như vừa rồi nữa.
Tuy rằng Gaskell nhìn thấy cảm xúc của Tư Thanh dường như trầm đi, trong nháy mắt cũng nghĩ tới việc dỗ Tư Thanh vui vẻ. Nhưng hắn ta cũng chỉ là há miệng thở dốc, nhịn du͙© vọиɠ nói của chuyện bản thân xuống.
Tuy rằng hắn ta yêu Tư Thanh, cũng có thể sủng hắn vô điều kiện, nhưng tiền đề phải là Tư Thanh chịu quen hắn ta. Bằng không hắn ta có làm gì cũng chỉ khiến Tư Thanh chần chờ thêm.
Hai người không nói gì mà ăn xong món điểm tâm ngọt cuối cùng, sau đó Gaskell đưa Tư Thanh về chỗ trọ của nhân viên.
Đại học Tư Thanh học không cho ở lại trược khi nghỉ hè, cho nên chỗ Tư Thanh ở chính là nhà trọ cho nhân viên, nhưng dưới thao tác ngầm của Gaskell, cho nên một mình hắn ở một phòng. Hơn nữa xung quanh cũng không có người ở. Chỉ là Tư Thanh không cảm kích cho lắm.
Trước khi rời đi, trong tay Tư Thanh vẫn cầm đóa hoa hồng Gaskell đưa cho hắn. Hai người đứng bên xe, không biết nên mở miệng từ biệt như thế nào.
Tư Thanh cúi đầu nhìn hoa trong tay, đột nhiên thấy bất đắc dĩ. Hắn thật sự thích Gaskell sao? Hắn không biết. Nhưng hắn lại không rõ vì sao mình muốn giữ nam nhân trước mặt này lại.
Tư Thanh ngẩng đầu há miệng thở dốc muốn nói gì đó, nhưng lại bị Gaskell dùng một ngón tay chặn lại. Gaskell lắc đầu, khuôn mặt lại mỉm cười, hắn ta cúi xuống, hôn trán Tư Thanh: “Ngủ ngon, chúc em mơ đẹp, bảo bối của tôi. Ngày mai gặp lại.”
“Được, mai gặp.” Tư Thanh cũng mỉm cười.