Chương 13: Đoán xem ai xuất hiện! [ WC play][ nước da^ʍ quá nhiều chỉ có thể mặc tã ][ cảm thấy thẹn bài trứng ]

Chương 13: Đoán xem ai xuất hiện! [ WC play][ nước da^ʍ quá nhiều chỉ có thể mặc tã ][ cảm thấy thẹn bài trứng ]

Hôm sau, khi Tư Thanh đi làm thì phát hiện, không biết vì lý do gì mà Gaskell bắt đầu trốn tránh hắn, rõ ràng đêm qua còn nói với hắn ngày mai gặp lại, nhưng nhưng giờ thì đến nửa cái bóng cũng chả thấy đâu.

Đôi khi Tư Thanh nhìn thấy đối phương định bước lên chào hỏi, thì đối phương đã rời đi trước một bước. Mà tình trạng như vậy đã giằng co hai ngày.

Tư Thanh không biết làm sao, không thể hiểu được người đàn ông này. Rõ ràng lúc trước còn có vẻ bình tĩnh không sao đâu.

Nhưng có lẽ là sau khi trở về Gaskell đã nghĩ kỹ, rồi cảm thấy thấy vọng về hắn. Tư Thanh không biết nên đau lòng hay là nên thở phào một hơi.

Nhưng rất nhanh, Tư Thanh đã không có tâm tư tự hỏi cái này. Hắn cư nhiên phát hiện ra người quen ở chỗ làm công này!

Thế giới này đúng là thật nhỏ, hắn lại cảm thấy thật kỳ diệu, một lần nữa.

Nhưng mà, Tư Thanh vừa định né tránh, đã lập tức bị mắt sắc của người nọ bắt được.

“Tư Thanh! Là chú sao?” Thân hình cao lớn đi đến bên cạnh, ánh mắt cực nóng nhìn Tư Thanh xen chút xấu hổ. Người tới không phải ai khác, chính là Trình Nghệ Toàn.

Đối phương có vẻ mới bước ra từ phòng riêng. Lúc trước Tư Thanh không làm ở chỗ này nên không gặp được. Đúng là duyên thì né không nổi, đã như này rồi còn có thể gặp nhau được.

Mắt thấy tránh không khỏi, Tư Thanh cũng từ bỏ giãy giụa. “Là tôi, sao anh lại ở đây.”

“Anh cùng người khác tới uống rượu.” Trong mắt Trình Nghệ Toàn tràn đầy kinh hỉ.

Hai người đã lâu không gặp lại, làm sao Trình Nghệ Toàn có thể không mừng cho được.

Tư Thanh đã ngửi thấy mùi rượu trên người đối phương, hắn nhíu mày: “Anh uống nhiều quá.”

Trình Nghệ Toàn cho rằng Tư Thanh ghét bỏ anh ta, lập tức nói: “Không phải rất nhiều, chỉ mấy chén mà thôi. Là người khác đổ rượu vào người anh nên mùi mới nồng thế.”

Tư Thanh nhìn đối quần áo phương khô ráo thả sạch sẽ, cảm thấy năng lực trợn mắt nói dối của đối phương thật cao siêu.

Tư Thanh vừa định mở miệng nói bản thân phải đi, nhưng lại bị tên say rượu Trình Nghệ Toàn này túm đi. Mãi tận khi lôi vào trong WC, khóa lại cửa mới dừng lại.

“Tư Thanh, đã lâu không thấy, anh rất nhớ chú.” Trình Nghệ Toàn giống như một con chó lớn, anh ta đè Tư Thanh lên trên bồn cầu, bản thân thì ngồi ở trên đùi Tư Thanh, đồng thời ôm lấy Tư Thanh, dùng mặt áp vào chỗ hõm vai Tư Thanh, hơi nóng làm cho Tư Thanh ngứa, mà hơi nóng lại hòa với hơi rượu, làm Tư Thanh cũng không khỏi thấy hơi say.

“Anh làm gì vậy, tôi còn đang đi làm.”

Trình Nghệ Toàn đã say đến độ không nghe được Tư Thanh nói cái gì, anh ta chỉ biết nam nhân bản thân ngày đêm tơ tưởng đã xuất hiện trước mắt. Anh ta nửa thanh tỉnh nửa mơ hồ nói: “Tư Thanh chú xem, anh thật nghe lời, vẫn luôn mang chúng nó.”

Trình Nghệ Toàn cởϊ áσ khoác, vét vạt áo lên, khuôn mặt đỏ ửng, sắc tình đến cực điểm mà triển lãm bộ ngực bản thân. Trình Nghệ Toàn cư nhiên lại mặc áo ngực nữ, là một cái áo ngực ngỏ màu trắng, không có đai an toàn. Có lẽ là ảnh hưởng do thôi miên nghĩ mình là nữ.

Áo ngực mỏng tới đáng sợ, thậm chí còn có thể nhìn thấy màu sắc da thịt. Trên lớp cơ ngực hơi mỏng, là cái trứng rung Tư Thanh dán lên lúc trước. Lúc này vẫn vất vả cần cù công tác như cũ, chấn động không ngừng.

Tư Thanh khϊếp sợ, lúc ấy là do hắn sốt ruột rời đi mới nghĩ ra cách này Trình Nghệ Toàn. Nhưng đã sớm vứt việc này ra sau đầu. Không nghĩ tới Trình Nghệ Toàn lại thành thật như thế, đến bây giờ còn nghe lời.

Thế thì chẳng phải là, suốt khoảng thời gian này, anh ta dù ăn uống ngủ nghỉ vẫn luôn mang thứ này mà không gỡ? Tư Thanh không khỏi hít vào một hơi. Lúc này hắn mới nhớ ra Trình Nghệ Toàn còn có một cái giả thiết không thể cãi lời hắn.

Tư Thanh vội vàng hành động, cởϊ áσ ngực xuống, xé băng dán cố định hai cái trứng rung ra. Hành vi như vậy, khiến cho trên mặt Trình Nghệ Toàn hiện ra biểu tình thống khổ cùng vui thích.

Đầṳ ѵú đã ửng đỏ sưng to lên, nhìn thấy đáng thương vô cùng. Cái này không phải ảo giác, Tư Thanh phát hiện, hai đầṳ ѵú lớn hơn lần trước không ít, có thể là đã “Rèn luyện” không ít nên mới có thành quả hôm nay.

Tại sao lại như vậy... Tư Thanh còn phát hiện, nửa người trên Trình Nghệ Toàn còn mang theo rất nhiều vết thương khác nhau, “Đây là chuyện gì?”

Trình Nghệ Toàn liếʍ môi, dùng giọng nói say mê lẫn ý cười nói: “Đây là do anh làm. Bởi vì rất sướиɠ, anh chỉ cần tưởng tượng đến chú sẽ tự an ủi một lần. Có đôi khi không cẩn thận dùng sức, nhưng lại không biết vì sao càng sướиɠ hơn, nên nhịn không được .”

Rốt cuộc phương thức tự an ủi thế nào mới có thể biến thành như vậy! Từ từ, lúc này Tư Thanh mới kinh hoảng phát hiện đối phương còn có cái chứng thích ngược, đáng chết!

Tư Thanh lập tức đẩy Trình Nghệ Toàn, muốn để cho anh ta đứng lên. Nhưng ai ngờ cái con ma men này không có chút năng lực tự cân bằng nào, lập tức ngã xuống đất “rầm” một cái, nghe cũng thấy đau đau.

Tư Thanh lập tức hỏi: “Có sao không?”

Nhưng lại phát hiện đối phương nằm cuộn tròn trong phòng WC nhỏ hẹp, khuôn mặt vốn đầy vẻ đau đớn trên lại hiện lên ý cười. Giống như bị cảm giác đau vừa rồi làm cho sướиɠ kinh lên.

Cái này thật đúng là... Quá tiện. Tư Thanh không nhịn nổi mà thầm nghĩ.

Không đúng, không phải như thế. Tư Thanh cởϊ qυầи đối phương, mà Trình Nghệ Toàn cũng vô cùng phối hợp để cho Tư Thanh cởϊ qυầи mình. Ngay lúc này, anh ta lại không giống người đang say sỉn, Tư Thanh hoài nghi đối phương có phải đang giả vờ hay không.

“Tên này... Hóa ra lại mặc tã giấy.” Tư Thanh không nghĩ tới đối phương còn có ham mê biếи ŧɦái như vậy.

Trình Nghệ Toàn thấy thẹn mà đỏ mặt chảy nước mắt: “Không phải, bởi vì anh quá da^ʍ, nước vẫn luôn chảy không ngừng. Nếu không mặc cái này, nước sẽ lập tức làm quần và ghế ướt sũng, không thể ra cửa cũng không thể gặp ai. Hơn nữa mỗi quá hai giờ còn phải thay một lần, bằng không nước quá nhiều tã giấy cũng không chịu nổi.”

“Hơn nữa, ô ô, nữ huyệt của anh luôn mất khống chế, anh căn bản không khống chế được nó. Chỉ cần mắc tiểu một chút sẽ trực tiếp tè ra quần, căn bản không nín được...” Trình Nghệ Toàn cảm thấy thẹn mà che đôi mắt lại.

Tư Thanh cứng họng, không nghĩ tới là bởi vì lý do này.

Tư Thanh lột tã giấy. Quả nhiên, theo như lời Trình Nghệ Toàn, tất cả đều là nước, còn mang theo một mùi da^ʍ. Chỉ là không thấy nướ© ŧıểυ, chắc là bởi vì mới thay tã giấy mới nên chưa kịp tè ra quần.

Hơn nữa nửa người dưới của anh ta cũng đầy vết thương, cái này có lẽ cũng do tự an ủi. Mà dươиɠ ѵậŧ anh ta vẫn luôn dùng khóa trinh tiết, quyền lợi bắn tinh cùng đi tiểu vẫn luôn bị cướp đoạt. Thế này thì thật đau đớn!

Xuất phát từ tâm lý đồng cảm của đàm ông, Tư Thanh đưa tay muốn cởi ra, lại bị Trình Nghệ Toàn đè tay lại. Hắn nhìn về phía Trình Nghệ Toàn, lúc này đối phương đã rơm rớm nước mắt, trong âm thanh mang theo giọng mũi nồng đặc cùng tiếng khóc nức nở: “Không cần, không cần cởi nó, Tư Thanh, không cần cởi.”

Trình Nghệ Toàn đã hoàn toàn nghiện cái này rồi. Loại tra tấn đau đớn khác thường này đã trở thành một bộ phận trong sinh hoạt của anh ta, anh ta khó có thể tưởng tượng bản thân sẽ sống như thế nào nếu thiếu thứ này.

“Được thôi...” Tư Thanh tôn trọng ý nguyện đối phương. Tâm lý thích ngược của người bệnh mắc chứng thích ngược hắn không hiểu, cũng không phải muốn hiểu. “Nhưng thứ này phải lấy ra.” Tư Thanh chỉ chỗ nữ huyệt của Trình Nghệ Toàn, cái trứng rung nằm trong âm đế.

Trình Nghệ Toàn cho rằng bản thân sẽ bị cự tuyệt, lúc này thấy mình có thể được luôn mang khóa trinh tiết, lòng tràn đầy vui mừng, lập tức gật đầu đồng ý với Tư Thanh.

Tư Thanh gỡ trứng rung xuống, quả nhiên, âm đế đã sưng lớn tới không tưởng. Môi thịt nhỏ vốn bao lấy âm đế đã không còn tác dụng. Âm đế chỉ có thể lẻ loi mà bại lộ trong không khí.

Tư Thanh còn nhớ rõ bản thân còn nhét hai cái trứng rung trong nữ huyệt, hắn vói hai ngón tay vào, ý đồ lấy ra, nhưng ai ngờ hai cái trứng rung đã tiến vào rất sâu, căn bản không lấy ra được.

Hơn nữa bởi vì chuyện trứng rung nên nữ huyệt Trình Nghệ Toàn vốn thật mẫn cảm, bên trong vẫn luôn đầy nước, chảy ròng ròng không ngừng.

“Đứng lên ngồi xổm xuống, sau đó bài hai cái trứng rung ra. Đây là mệnh lệnh.” Tư Thanh nói với Trình Nghệ Toàn.

Bởi vì Trình Nghệ Toàn bị thôi miên ảnh hưởng, căn bản không thể cãi lời Tư Thanh, cho nên cho dù anh ta đang say rượu nên vô lực, nhưng thân thể vẫn nghe lời mà bò dậy, sau đó hai chân mở rộng ra mà ngồi xổm xuống, sắc tình bắt đầu bài xuất trứng rung.

“Ô ô... Thật khó.” Nửa ngày sau trứng rung cũng không có động tĩnh gì. Thân thể màu lúa mạch của Trình Nghệ Toàn đã ửng hồng, đồng thời chảy xuống mồ hôi mỏng. Trình Nghệ Toàn theo bản năng nhìn về phía Tư Thanh, trong mắt mang theo cầu xin giúp đỡ.

Tư Thanh cũng không có biện pháp gì, vì thế hắn chỉ có thể tự ra tay, bắt đầu xoa bụng Trình Nghệ Toàn từ trên xuống dưới, ý đồ dùng ngoại lực giúp Trình Nghệ Toàn bài xuất trứng rung.

Nhưng mà hắn nhất thời nóng vội lại không biết bản thân dùng sức quá độ, trong khoảng thời gian ngắn Trình Nghệ Toàn cảm thấy như sông cuộn biển gầm. Nhưng đau đớn kia cùng cảm giác trướng chỉ làm anh ta thấy sướиɠ. Vì thế anh ta cũng không lên tiếng nhắc nhở, chỉ nức nở phát ra tiếng rêи ɾỉ thoải mái, nước nơi hạ thân vẫn luôn tí tách chảy không ngừng, trên mặt đất đọng thành một bãi.

Nữ huyệt của Trình Nghệ Toàn lúc này thật giống như một cái vòi nước hư, bất cứ lúc nào cũng tí tách chảy không ngừng.

“Ô...” Trình Nghệ Toàn không chỉ không bài xuất được, ngược lại hạ thân lại theo bản năng mà bắt đầu co rút lại. Làm cho huyệt sau cùng nữ huyệt lúc đóng lúc mở.

Tư Thanh bắt đầu tức giận, hắn không nhịn xuống, dùng sức xoa nắn bụng Trình Nghệ Toàn. Nhưng đối phương lại bị cảm giác đau đớn đè ép nội tạng này làm cho sướиɠ, bị kí©h thí©ɧ mà chảy ra một lượng nước da^ʍ lớn.

“Ô... Trứng rung ra một chút...” Rốt cuộc Trình Nghệ Toàn đã có chút cảm giác.

Hình như bởi vì nước da^ʍ chảy ra nên trứng rung có trôi xuống một ít.

Tư Thanh nhìn trúng điểm này, không hề khắc chế sức lực bản thân, mỗi một lần đều giống như muốn làm cho nội tạng Trình Nghệ Toàn nát ra mà xoa nắn. Tuy rằng nhìn qua rất đau, nhưng Trình Nghệ Toàn lại bị mấy cái xoa này làm cho sướиɠ đến chảy nước.

Quá trình này không thể nói không vất vả, Tư Thanh chỉ cảm thấy bản thân giống như một phụ nữ dùng ván giặt giặt đồ bên bờ sông.

Cuối cùng... Một cái trứng rung dính theo nước da^ʍ rơi xuống đất, nảy lên hai cái rồi nằm xuống, chỉ là còn điên cuồng chấn động. Có một thì có hai, rất nhanh, cái trứng rung thứ hai đã rơi ra.

Hai cái trứng rung nằm giữa bãi nước da^ʍ chấn động cái không ngừng, trông cực kỳ quỷ dị. Tư Thanh thu hồi đống trứng rung này lại, sau đó nhìn về phía Trình Nghệ Toàn đã vì kɧoáı ©ảʍ mà vô lực ngã ngồi trên mặt đất.

“Cảm giác đẻ trứng thế nào?” Tư Thanh ác liệt hỏi.

Trình Nghệ Toàn đã tỉnh rượu được một nửa, anh ta dùng tay che lại mặt bản thân, cảm thấy thẹn vô cùng nhưng vẫn thành thật trả lời Tư Thanh: “Ô ô, thật sướиɠ, cũng thật thoải mái... Đẻ trứng thật sướиɠ... Rất thích.”