Chương 6: Bảo vệ Tô Mộ Chi

“Là có bao nhiêu đau đớn mới có thể giống như nhật thực, khuynh nuốt ánh sáng trong mắt của một người.

Đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn vuốt ve mà bò lên trên mặt cô.

Vuốt ve qua cái mũi, đôi mắt, miệng.

Cuối cùng dừng ở trên cổ.

Chiếc cổ mảnh khảnh, yếu ớt.

Thiếu niên đột nhiên dùng sức, thiếu nữ hoảng sợ thét chói tai, bị hắn nhẹ nhàng mà đè ở trên tường hôn môi.

Trấn áp tất cả sự phản kháng của cô.

Không bằng…… Đồng quy vu tận đi.”

—— trích tự [giả trai trong học viện quý tộc] chương 8 [ đồng quy vu tận ]

Ngược sáng, đứng một người.

Cõng cặp sách.

Tỉ lệ dáng người cực tốt, nhưng ở trường nam sinh, cũng không tính cao.

Gió thổi nhẹ mái tóc cô.

Tô Mộ Chi từ ánh sáng đi vào, làn da trắng nõn.

“Bớt lo chuyện bao đồng!”

Một người cầm cầu côn người chỉ Tô Mộ Chi.

“Tô Mộ Chi cứu... cứu tôi!” Lư Hâm sợ tới mức kêu to.

Cho dù không phải Cố Tu Diễn ca ca, cũng không quan hệ.

Tô Mộ Chi ôn nhuận mà hướng cô gật gật đầu, làm Lư Hâm một trận an tâm.

Cái này tiểu ca ca như thế nào tốt như vậy ấm lòng như vậy nha……

“Tô Mộ Chi như thế nào? Chính mình vẫn là cái tôm chân mềm, liền nghĩ tham gia?”

“Ta không phải tới cùng các mọi người. Việc nào ra việc đó, mọi người có thể nói đạo lý.”

Tô Mộ Chi siết chặt quai đeo cặp sách tử.

“Mi tưởng nói cái gì đạo lý? Nắm đấm chính là vương đạo, chúng ta chính là quy củ của trường học.”

Những người đó hướng tới Tô Mộ Chi đi tới.

Ở trong mắt người ngoài, nàng như cũ là cái kia thanh cao kiêu ngạo Tô Mộ Chi.

Tô Mộ Chi tâm thình thịch nhảy.

Nàng cũng là cái nữ hài, nhìn đến cái này cũng sẽ sợ.

Nhưng…… Nếu làm nam chủ cứu nữ chủ, nàng nhất định phải chết.

Tô Mộ Chi kiên định mà đi đến trước mặt Lư Hâm, giang hai tay cánh tay, “Lư Hâm đã nhận thua, các cậu để cậu ta đi thôi.”

Lư Hâm liều mạng gật đầu, nước mắt lưng tròng.

Tô Mộ Chi không có khóc, nàng nhớ rõ chính mình thân phận hiện tại là nam.

Nam nhân đều không thích kẻ yếu.

“Đã như vậy không sợ chết, kia hai cái cùng nhau đánh đi.”

Này là quy tắc ngầm của vườn trường, khoác cái áo dạy dỗ tân sinh, trên thực tế chính là ỷ mạnh hϊếp yếu biến tướng của bạo lực học đường.

Thắng thua của từng học sinh sẽ được cả trường biết.

Những người thua thảm hại, ba năm đều không thể ngẩng đầu.

“Tô Mộ Chi!! Cậu mau nghĩ biện pháp a!!”

Lư Hâm gấp đến độ cuồng đập bả vai Tô Mộ Chi.

Tô Mộ Chi:……

Địch nhân còn không có động thủ cô đều sắp bị nữ chủ đập chết……

“Tô Mộ Chi” là thâm tình nam xứng, đối với tình hình vẫn là nắm bắt tốt.

Những người đó đến càng lúc càng gần, có hai người cầm cầu côn, đi nhanh nhất.

Tô Mộ Chi quay người ôm lấy Lư Hâm.

Ngăn cản cốt truyện này cái giá phải trả quá lớn.

Lư Hâm hận không thể rúc vào trong lòng ngực của Tô Mộ Chi.

Cầu côn ở trong không khí xẹt qua tiếng gió tới rồi bên tai.

Tô Mộ Chi nhắm hai mắt lại.

Thanh âm gậy gộc rơi xuống trên mặt đất.

Tất cả học sinh toàn bộ vây lại đây.

“Lão đại!” “Lão đại!” “Lão đại!”

Tô Mộ Chi nghe thấy âm thanh trong trẻo rêи ɾỉ đau đớn bên tai.

Phía sau có ấm áp nhiệt độ của cơ thể.

“A! Cố Tu Diễn ca ca!!”

Lư Hâm kinh hỉ mà thấy được Cố Tu Diễn đột nhiên xuất hiện.

Cuối cùng một khắc, Cố Tu Diễn xuất hiện ở sau lưng Tô Mộ Chi.

Ôm lấy cô, dùng lưng thay Tô Mộ Chi chắn một chút.

“Mẹ nó ngốc à! Liền lão đại nhà mình cũng đánh!”

Cái người động thủ kia bị đơn độc xách ra ngoài bị giáo huấn.

Lư Hâm từ trong lòng ngực Tô Mộ Chi chui ra tới, “Cố……”

Tiếng kim loại rơi xuống trên mặt đất.

Tất cả mọi người đều nhìn Tô Mộ Chi.

Thiếu niên trắng nõn, bộ dáng biểu tình thực ngốc, nhưng từ trong tay cô rơi xuống một dao gọt hoa quả không nhỏ.

Mọi người không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

Quả nhiên, tàn nhẫn tiếng người không nhiều lắm.

Tô Mộ Chi cảm giác được sau lưng trầm xuống.

Cố Tu Diễn hoàn toàn dựa vào trên người nàng.

“Mau đỡ lão đại!”

Những người này ba chân bốn cẳng mà đem Cố Tu Diễn đỡ đến ghế trên, nhưng vết thương ở sau lưng, cũng không thể dựa.

Lư Hâm vây quanh Cố Tu Diễn không biết làm sao mà nước mắt cứ rơi xuống.

Hắn vẫn là tới cứu cô, tựa như thiên thần hạ phàm……

“Lại đây.”

Cố Tu Diễn thanh âm trong trẻo trầm thấp, có chút thở dốc.

Tất cả mọi người vây quanh hắn, chỉ có Tô Mộ Chi còn đứng ở chỗ cũ, chậm rì rì mà nhặt lên dao của chính mình, bỏ vào vỏ dao, dấu vào cặp sách, kéo khóa cặp lên.

Tất cả mọi người nhìn Tô Mộ Chi ánh mắt đều không giống nhau.

Cố Tu Diễn gọi ai không cần nói ai cũng biết.

Tô Mộ Chi cúi đầu cõng cặp sách đi đến trước mặt Cố Tu Diễn.

“Cảm ơn.” Tô Mộ Chi nhỏ giọng khom lưng nói.

Cố Tu Diễn không thể dựa vào, hai tay chống ở hai chân, tiêu chuẩn tướng ngồi của đại lão.

Nhưng khí chất của hắn thật sự quá thanh lãnh, trung hoà mất loại cảm giác này.

“Ngồi xổm xuống.” Cố Tu Diễn nói.

“Nga.”

Tô Mộ Chi không rõ nguyên do, ngồi xếp bằng ngồi ở bên chân hắn, ngưỡng cổ xem hắn.

Tô Mộ Chi đầu bị nặng nề mà đánh một cái, trực tiếp đem nàng đánh ngã trên mặt đất.

“Tôi đã nói với cậu cái gì? Tôi bảo cậu cách xa hắn một chút, nghe không hiểu tiếng người?” Trong thanh âm thanh lãnh có nồng đậm mùi không vui.

Những người khác đều nghe không hiểu, “Hắn” là ai.

Nhưng Lư Hâm cùng Tô Mộ Chi lập tức hiểu rõ.

Lư Hâm sắc mặt lập tức trắng.

Cô cho rằng Cố Tu Diễn ca ca là tới cứu cô……

Kết quả cố ca ca thậm chí ghét bỏ Tô Mộ Chi bảo hộ cô……

Lư Hâm không thể tin tưởng được mà đứng lên.

Tô Mộ Chi xoa đầu bò dậy, “Thực xin lỗi.”

Cố Tu Diễn đối không sinh bệnh nam sinh quả nhiên liền không có như vậy ôn nhu.

“Chính mình không có mấy lượng thịt, đừng học người khác phân phát hảo tâm.

Người ta không nhất định cảm kích cậu.”

Cố Tu Diễn toàn bộ quá trình không có cho Lư Hâm một cái liếc mắt, chỉ đối với Tô Mộ Chi quở trách.

Vừa rồi Lư Hâm thấy hắn tỏ ra vui sướиɠ, xong việc hoàn toàn vứt bỏ Tô Mộ Chi.

Làm Cố Tu Diễn cảm thấy Tô Mộ Chi quả thực chính là một đồ ngốc.

Tung ta tung tăng người bảo hộ người ta, người ta hoàn toàn không đem hy sinh của hắn để ở trong lòng.

Quả nhiên cái gì gọi là thanh cao lãnh đạm đều là giả vờ, bản chất chính là một đồ ngốc.

Lư Hâm rất nhiều lần muốn nói lại thôi, nước mắt rơi ào ào.

Cô muốn nói cho Cố Tu Diễn cô không phải người vong ân phụ nghĩa như vậy, chỉ là Cố Tu Diễn bị thương……

Bên ngoài lại một đoàn đuổi tới, “Lão đại ngươi không sao chứ?!”

Tô Mộ Chi nhận ra bọn họ, bọn họ là người ủng hộ của nguyên thân.

“Lão đại ngươi như thế nào ngồi dưới đất, không ưu nhã cỡ nào!! Cố Tu Diễn bọn mày thật quá đáng!!”

Mắt thấy hai bên muốn đánh lên, Tô Mộ Chi vội vàng nói, “Không có không có, tôi không sao, không cần xúc động.”

Cố Tu Diễn duỗi tay ra, Tô Mộ Chi lập tức tự giác mà đem cánh tay của hắn vòng lên vai của chính mình.

Cố Tu Diễn đối Tô Mộ Chi mà nói rất khó đỡ lấy.

Cô cảm thấy hắn cố ý đem toàn bộ sức nặng áp lên người cô.

Trước khi đi, Cố Tu Diễn nói, “Tôi nói rồi, cái này quy củ tôi đã sửa lại, vì sao vẫn còn?”

Học sinh còn lại đều run lên.

Không xong rồi, lão đại tức giận rồi……

“Lão đại của chính ta……” Phái cao nhã.

“Cùng chúng ta lão đại……” Phái nắm đấm.

“Giống như giải hòa……” Hai phái trăm miệng một lời.

Loại cảm giác này, thật là quỷ dị ha……

Khi các tiểu đệ nhiệt huyết sôi trào vì lão đại nhà mình tranh cao thấp, hai cái lão đại thế nhưng bí bí mật mật mà nắm tay nhỏ uống rượu ca hoan……

Hai phái đều đi rồi, chỉ còn Lư Hâm một mình ngồi xổm trên mặt đất khóc.

“Còn không bằng đánh tôi đâu……!”

Đương nhiên, hiện thực không giống các tiểu đệ nghĩ đến hài hòa như vậy.

Cái gì dắt tay nhỏ ít nhất hiện tại không tồn tại.

Tô Mộ Chi đem Cố Tu Diễn đỡ trở về sô pha ký túc xá, mồ hôi đầy đầu.

“Đi đâu?” Cố Tu Diễn hỏi.

“Tôi đi gọi giáo y tới.”

“Trước giúp tôi cởϊ áσ sơ mi.”

Thanh âm thanh lãnh bình đạm không gợn sóng.

Phảng phất vừa rồi giáo huấn Tô Mộ Chi không phải hắn.

Tô Mộ Chi do dự một chút, “Nga…… Được.”

Tô Mộ Chi ngồi xổm xuống trước mặt Cố Tu Diễn, “Chính là cậu nằm bò như thế tôi giúp cậu cởi như nào?”

Cố Tu Diễn đối với Tô Mộ Chi nghiêng thân mình.

Tô Mộ Chi nhìn Cố Tu Diễn, “Cúc áo của cậu……”

“Tôi ăn một côn thay cậu.” Cố Tu Diễn nhàn nhạt nói.

“Đúng…… Cậu nói rất đúng.”

Tay thật xinh đẹp, tinh tế thon dài của Tô Mộ Chi duỗi tới cổ áo của Cố Tu Diễn cổ.

“Tay ngươi run cái gì?”

Tô Mộ Chi lắc đầu, “Không run.”

“Cậu mù hay là tôi mù?”

“…… Tôi mù.”

Cố Tu Diễn trong mắt có ý cười nhàn nhạt.

Đôi mắt của nam chủ nếu nhìn kỹ gần như là kiểu mắt đào hoa dễ thu hút các cô gái nhất.

Thanh tuấn quyến rũ, chính là nói loại này nam nhân này.

Tô Mộ Chi tay vẫn rất là run, cầm cúc áo đầu tiên, cố thế nào cũng không tháo được.

Cố Tu Diễn liền như vậy lẳng lặng mà nhìn cô.

Tô Mộ Chi nóng vội, quýnh lên không cẩn thận giựt đứt luôn cúc áo.

Tô Mộ Chi:……

“Tiếp tục.”

Còn tiếp tục?

Tay Tô Mộ Chi di chuyển đến cúc áo thứ hai, lần này thuận lợi hơn một ít, gian nan cười ra.

Càng cởi, càng lộ ra càng ngày càng nhiều cơ ngực của Cố Tu Diễn.

Ở vị trí hướng lên trên của ngực trái có một dấu răng, sau hai năm đã màu sắc đã trở thành màu hồng nhạt.

Đó là thời điểm cô bị ép buộc mà cắn hắn.

Cố Tu Diễn chính là tên biếи ŧɦái, thời điểm cô cắn hắn, hắn ngược lại ôn nhu mà hôn cô.

Trong tiểu thuyết viết một Cố Tu Diễn cấm dục tự giữ, Tô Mộ Chi không gặp được.

Cô gặp được chính là một cố chấp cuồng sau khi xé rách lớp ngụy trang.

Cho nên dù nhiệm vụ không đề cập tới, cô cũng tuyệt đối không thể làm Cố Tu Diễn nhận ra thân phận của nàng.

Tô Mộ Chi làm bộ không nhìn thấy.

Một đường chậm rãi đi xuống, đến hai viên cúc cuối, Cố Tu Diễn trực tiếp kéo ra.

Tô Mộ Chi ngẩng đầu nghi hoặc mà nhìn hắn.

“Cậu quá chậm.”

Nam chủ là giải thích như thế này.

Tô Mộ Chi: “Vậy cậu làm tôi cởi cúc để làm cái gì?”

“Cởϊ qυầи áo.”

Cố Tu Diễn một lần nữa lại nằm bò.

Tô Mộ Chi chậm rãi từ dưới thân hắn đem áo sơ mi lôi ra.

Trên lưng có một vệt hồng thực rõ ràng.

Nếu đánh vào trên người cô……

Đến lúc cởi tay áo, “Ngươi nâng giơ tay.”

Cố Tu Diễn giơ tay, thân mình hơi nghiêng.

Tô Mộ Chi không thể tránh né mà thấy được tiểu đậu đỏ trước người.

Tô Mộ Chi xoay qua mặt, “Một tay khác.”

Nàng quỳ gối cạnh sô pha, đột nhiên một con bàn tay to duỗi tới đem cổ áo cô kéo qua đi.

Mặt hai người sát lại thật gần.

Tô Mộ Chi gắt gao mà che lại cổ áo của chính mình.

Bên trong áo sơ mi chính là từng vòng từng vòng buộc ngực thật dày a……

“Cậu buông tôi ra!”

Khoảng cách ngược lại càng thêm gần.

“Mặt đỏ cái gì? Cậu có hay không chút khí phách nam nhi?”

Thiếu niên đuôi mắt nhiễm ý cười.

Hắn trước kia như thế nào không phát hiện Tô Mộ Chi người nhìn thanh cao ngu ngốc lúc khi dễ lại thú vị như vậy.

Tô Mộ Chi vốn dĩ không có, “Cậu buông tôi ra, tôi giúp cậu đi gọi bác sĩ.”

Thật vất vả dỗ dành để Cố Tu Diễn buông tay.

Cổ áo áo sơ mi của Tô Mộ Chi đều bị kéo đến nhăn.

Quần áo cởi toàn bộ, Cố Tu Diễn ghé vào trên sô pha đều làm Tô Mộ Chi có cảm giác nguy hiểm.

Giáo y sau khi lại đây, giúp Cố Tu Diễn xem xét tình hình.

Để lại thuốc uống cùng thuốc bôi da.

Trước khi đi ngủ

Tô Mộ Chi giúp Cố Tu Diễn bôi thuốc.

Lại là bạn cùng phòng duy nhất, lại là người được hắn bảo hộ, việc nên làm thì phải làm.

Tô Mộ Chi nhìn lưng của Cố Tu Diễn, ánh mắt lưu chuyển.

Thuốc mỡ yêu cầu dùng tăm bông bôi, thuốc thuộc lại gel.

Tô Mộ Chi rửa sạch sẽ tay, đem thuốc mỡ bóp ở trên lòng bàn tay, chậm rãi bôi.

Nàng bôi đầu tiên chính là nơi gần eo.

Lực đạo rất nhỏ, chuyển vòng, chậm rãi bôi rộng ra, mang theo lạnh lẽo của thuốc mỡ.

Nàng cố ý một vòng lại một vòng câu dẫn hắn, ấn, xoa hắn xương cụt.

Một tay kia Tô Mộ Chi bỗng nhiên bị Cố Tu Diễn bắt lấy.

Cố Tu Diễn chi đứng dậy, nghiêm khắc nhìn Tô Mộ Chi, “Dùng tăm bông.”

“Chỉ là……”

“Không có chỉ là.”

“Nga.”

Tô Mộ Chi thuận theo.

Ở góc độ Cố Tu Diễn không nhìn thấy được, cô cúi đầu người.

Giống một con hồ ly đắc thắng

Năm ngày lúc sau, trong lớp bắt đầu vì hội thể thao tuyển chọn vận động viên.

Newster đại hội thể thao chia làm 3 tổ.

Mỗi khối là một tổ.

Sự cạnh trang của các chàng trai được thể hiện hết sức rõ ràng trong hội thể thao.

Nữ chủ Lư Hâm tích cực mà báo danh vào hạng mục mà cô muốn tham gia.

Tô Mộ Chi nhìn thoáng qua Cố Tu Diễn đang đọc sách.