Chương 5: Bắt đầu chuyển biến

"Trái ngược với yêu là hận.

Có bao nhiêu hận liền có bấy nhiêu yêu.

Lúc cô bị hắn nặng nề áp ở trên bức tường lồi lõm của khu nhà sụp, cô chỉ giống như nhìn trẻ con ôn nhu mà nhìn hắn.

Phảng phất câu tiếp theo là, “Đừng náo loạn, tỷ tỷ mang em về nhà.”

Hắn hận loại này cảm giác vô lực này.

Anh muốn cô lộ ra biểu hiện của một người phụ nữ đối với một người đàn ông cho anh thấy.

“xoẹt”

Là âm thanh chiếc lưng váy bị xé rách.

Cũng là âm thanh tim rách của Cố Tu Diễn.

—— trích tự [giả nam trong trường quý tộc] chương 8 [là yêu sao? ]

Chuông tan học vang lên, bọn học sinh thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tô Mộ Chi ôm sách giáo khoa, quay đầu lại trộm xem Cố Tu Diễn ngồi ở cuối lớp.

Ngón tay thon dài đang lật xem một quyển sách nước ngoài rất dày.

Hình tượng nam chính bá đạo học đường truyền thống trong tiểu thuyết hầu hết đều xuất thân gia thế hùng hậu, mải mê đánh nhau, trốn học nhuộm tóc tranh giành lãnh địa.

Nhưng sau khi bị nữ chính hấp dẫn sẽ nhiệt huyết như lửa.

Anh ta chỉ trung thành và phục tùng nữ chủ, đối với những người khác luôn là "Tôi là người tốt nhất trên thế giới" nhìn thiên hạ bằng lỗ mũi.

Điểm bán chạy nhất trong truyện là đối với nữ chính một lòng một dạ.

Nhưng những thứ này ở trên người Cố Tu Diễn hoàn toàn không nhìn ra tới.

So sánh với văn học đường đối với nữ chủ độc nhất vô nhị đãi ngộ, Lư Hâm càng giống như những người khác, cũng không có được cái gì gọi là đãi ngộ đặc thù.

Theo cốt truyện tiền hành, sẽ có phái nữ tre già măng mọc quỳ gối dưới quần tây của Cố Tu Diễn.

Nữ chủ là con ruột của tác giả, đánh bại đông đảo người theo đuổi, có được nam chủ coi trọng.

Nhưng nữ chủ đã nhiều lần cố gắng có một chút tiếp xúc thân mật với nam chủ, nhưng đều bị từ chối một cách thờ ơ nhưng không thể nghi ngờ.

Nữ chủ mắt sao lấp lánh cho rằng nam chủ quá yêu mình muốn bảo vệ mình.

Cho dù cũng ở trong một lớp học, các bạn học gia thế cũng không kém, đều cùng mặc đồng phục áo sơ mi trắng.

Nhưng quần áo kia mặc ở trên người Cố Tu Diễn cho người khác cảm giác đoan chính hơn người.

Các bạn học khác là nam sinh đơn giản, trên người Cố Tu Diễn đã suất hiện hương vị khuynh lược của nam nhân.

Lại cố tình thanh lãnh, cấm dục, khó có thể tới gần.

Ước chừng là Tô Mộ Chi ánh mắt quá mức trắng trợn, Cố Tu Diễn ngước mắt.

Sự dò hỏi trong mắt hắn lạnh như băng.

Tầm mắt hai người bỏ qua sự ồn ào trong lớp học bắt gặp nhau.

Tô Mộ Chi dần dần cúi đầu, tim đập như trống.

Cô từng bị bức bách hôn cặp mắt kia.

Ở trong đêm tối, vô số lần.

Nhưng mặc kệ thế nào, nhiệm vụ là phải làm.

Tô Mộ Chi nhéo sách bài tập toán, đi đến Cố Tu Diễn bên người.

Trên bàn là bảng tóm tắt các chuyên ngành tài chính hàng đầu thế giới.

“Có thể, dạy tôi một vấn đề không?”

Tô Mộ Chi thanh âm mới ra khỏi miệng, lớp học ầm ĩ tức khắc an tĩnh lại, so với lão sư còn có tác dụng hơn.

Hai mươi đôi mắt toàn bộ nhìn Tô Mộ Chi cùng Cố Tu Diễn.

Một người đứng một người ngồi, khí thế lại hoàn toàn không cân bằng.

Mọi người đều phát hiện Tô Mộ Chi sau khi sinh bệnh, tính tình mềm đi rất nhiều.

Khó trách Tùng lão sư một hai phải làm Cố Tu Diễn đi xem cô.

Cố Tu Diễn không nói gì, nhưng vẫn là buông sách trong tay xuống.

Mọi người muốn vây qua nhìn, nhưng lại tương đối sợ Cố Tu Diễn, toàn bộ đều chỉ dám đứng xa xa mà nhìn.

Lư Hâm tâm ngứa ngáy mà cắn ngòi bút.

Cô cũng muốn hỏi Tu Diễn ca ca vấn đề như vậy ……

Tô Mộ Chi chỉ một bài rất đơn giản trong đề toán học.

Giọng nói của Cố Tu Diễn rất hay, nếu hắn dùng giọng nói này để giảng bài và làm học thuật, có lẽ tất cả các cô gái trên thế giới sẽ chuyên tâm học tập.

Tô Mộ Chi đứng phía sau Cố Tu Diễn, nhìn hắn nói rõ ràng từ công thức đơn giản nhất.

Tô Mộ Chi kiếp trước đã vào đại học, hơn nữa là khoa văn, thật sự không nhớ rõ những đề toán học của cấp 3.

Nhưng nghe Cố Tu Diễn giảng, thực mau liền hiểu được.

Lư Hâm vừa thấy, lập tức ôm sách vở lại đây, vẻ mặt vui mừng, “Tôi cũng có vấn đề, có thể hỏi cậu sao? Cố…… Đồng học.”

Tô Mộ Chi ngồi xổm Cố Tu Diễn cái bàn bên cạnh để viết.

Cố Tu Diễn đột nhiên nắm tay cô, ngữ khí thản nhiên nói: "Sai rồi, khoảng cách ở đây không đúng."

Cố Tu Diễn thực rõ ràng mà cảm giác được tay đang bị nắm của Tô Mộ Chi run lên.

Cố Tu Diễn hoàn toàn không nhìn Lư Hâm, càng miễn bàn phản ứng lại cô.

Coi thường là sự miệt thị lớn nhất.

Lư Hâm nước mắt lưng tròng, liên tục bị Cố Tu Diễn làm cho thất vọng.

Khóc lóc trở về vị trí.

Lư Hâm vừa đi, Cố Tu Diễn liền buông tay Tô Mộ Chi ra, “Về chỗ chính mình vị viết.”

“Chính là tôi còn có vấn đề muốn hỏi cậu.”

Tô Mộ Chi ngẩng đầu nhìn hắn.

“Vậy cậu trước trả lời tôi một vấn đề đi.”

Cố Tu Diễn cười như không cười mà nhìn Tô Mộ Chi.

“Đêm qua mơ thấy cái gì?”

Tô Mộ Chi kinh ngạc mà giương mắt, trái tim đập thịch thịch thịch……

“Tôi đi về trước.”

Tô Mộ Chi tay bị Cố Tu Diễn bắt lấy.

“Trả lời vấn đề của tôi.”

Không khí giữa hai người nhìn tựa hồ lại bắt đầu không hòa hợp, các bạn học toàn bộ xoay người.

Cố Tu Diễn cùng Tô Mộ Chi bên này không còn có người nhìn.

“Không…… Không có……”

Tô Mộ Chi lắc đầu, tay bị hắn nắm gắt gao, như thế nào cũng tránh không thoát.

“Không có cái gì?” Cố Tu Diễn thanh âm đè thấp, “Không có mơ thấy tôi, hay là không có nằm mơ?”

Giọng nói của hai người càng giống như thủ thỉ của hai người bạn thân.

Rất khó tưởng tượng không lâu trước hai người vẫn là quan hệ đối chọi gay gắt.

Nói đúng ra là “Tô Mộ Chi” như thế nào đều không nhìn Cố Tu Diễn không thuận mắt.

Chỉ trong vài ngày, họ tốt đến mức còn có thể thủ thỉ với nhau.

Cố Tu Diễn đã không phải là đứa bé còn nhỏ kia nữa.

Hiện giờ đứng ở bên cạnh hắn đều làm cô cảm thấy run sợ.

“Vào lớp vào lớp! Toàn bộ trở lại chỗ ngồi của chính mình.”

Lão sư tiến vào, cứu Tô Mộ Chi một mạng.

Cố Tu Diễn nhìn nàng thật sâu mà một cái, buông tay.

Tô Mộ Chi trốn trở về chỗ ngồi chính mình.

Trời ạ……

Cố Tu Diễn như thế nào mà càng ngày càng đáng sợ như vậy ……

Một tiết học Tô Mộ Chi đều ở trong run sợ vượt qua.

Buổi sáng lúc sau, Cố Tu Diễn cũng không có tìm Tô Mộ Chi phiền toái, phảng phất chuyện vừa rồi đều là ảo giác của cô giống nhau.

Ở Newster, có cái luật bất thành văn quy củ.

Thử xem thân thủ.

Mỗi cái người tân nhập học đều phải trải qua.

Này càng như là một loại ăn ý giữa các nam sinh, chỉ cần không quá phận, trường học mở một mắt nhắm một mắt.

Cố Tu Diễn sở dĩ sẽ bị gọi là giáo bá (như kiểu đại ca của trường học), chính là nhập học khi nhất chiến thành danh.

Nghe nói là đánh bại tất cả ngươi khảo nghiệm, chiến tích bưu hãn không ai bì kịp.

Hơn nữa tướng mạo, học tập, gia thế đều vô cùng tốt, thế lực hùng hậu chưa từng có.

Tự nhận là là tiểu đệ của hắn học sinh trải rộng ba cấp mỗi lớp.

Nhưng sau lúc kia, không còn ai nhìn thấy hắn ra tay, đến nay vẫn cứ là thần thoại.

Tân nhập học Lư Hâm, cũng muốn trải qua khảo nghiệm.

Lúc đầu liền có tình tiết này.

Lư Hâm là một nữ tử, cũng không biết quyền cước công phu, cơ hồ trực tiếp đã bị đánh ngã.

Vừa vặn nam chủ đi ngang qua cứu cô.

Chuyện này làm Cố Tu Diễn cảm thấy Lư Hâm là một người rất yếu đuối, yêu cầu hắn bảo hộ.

Cho nên……

Tô Mộ Chi như thế nào có thể làm chuyện này phát sinh.

Huống chi hiện tại Cố Tu Diễn đã biết Lư Hâm là nữ.

Nếu thật sự cảm thấy Lư Hâm vẫn luôn yêu cầu hắn bảo hộ, nguyên tác cốt truyện kia sớm hay muộn đến.

Tan học, Lư Hâm rất nhanh đã bị mang đi.

Cốt truyện đã đến.

Trước khi đi cô vẫn luôn nhìn Cố Tu Diễn, nhưng không có được bất kỳ đáp lại cái gì.

Tô Mộ Chi chỉnh lý cặp sách, lặng lẽ đi theo.

Cô không hảo tâm như vậy, không muốn thật sự thay nữ chủ chịu khổ.

Cô chỉ là tính toán kéo dài thời gian.

Nhưng kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.

Người khảo nghiệm mỗi lần đều không giống nhau.

Lần này đại đa số là Cố Tu Diễn nhóm fan.

Do “Tô Mộ Chi” từng công khai nói xấu Cố Tu Diễn, vẫn luôn là đinh trong mắt của đám người kia.

Trong tiểu thuyết, bọn họ mang theo cầu côn.

“Các cậu…… Tôi trực tiếp nhận thua có thể chứ?” Lư Hâm sợ tới mức không ngừng lui về phía sau.

Cô chưa bao giờ biết trường nam quý tộc còn có loại quy củ biếи ŧɦái này nha!

Vì Tu Diễn ca ca thật là hy sinh lớn.

“Đánh đều không đánh liền trực tiếp nhận thua, cậu là khinh thường chúng tôi đi?”

Vừa dứt lời, cầu côn sắp đánh vào Lư Hâm trên người.

Cô sợ tới mức không thể nhúc nhích, nhắm hai mắt lại.

“Dừng tay!”

Lư Hâm kinh hỉ mà quay đầu, nam sinh đứng dưới ánh sáng cửa.

Là Cố Tu Diễn sao……