Chương 1

"Không! Mẹ... không! Làm ơn! Không!"

Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu thảm thiết của một người phụ nữ, Lương Hiên cau mày, cảm thấy ồn ào quá, cô muốn mở mắt ra nhưng lại phát hiện mình không cử động được, giãy giụa một lúc, cuối cùng bị cơn buồn ngủ dâng trào đánh bại, cô nghiêng đầu, lại ngủ thϊếp đi.

Thời điểm cô tỉnh lại lần nữa, tiếng hét kinh hoàng cuối cùng cũng biến mất, Lương Hiên khó khăn mở mắt ra, lúc cô muốn cử động thì phát hiện tay chân không thể động đậy, di chuyển mắt là tất cả những gì cô có thể làm.

Xem ra nên đợi thêm một thời gian nữa thì tốt hơn.

Lương Hiên nhúc nhích thân thể, biết mình hiện tại không có sức lực, cô liền mở mắt nhìn mái nhà của mình, đương nhiên mái nhà không hề thay đổi, vẫn xiêu vẹo như cũ, chỉ có thể bảo vệ người bên trong chống mưa gió.

Nhưng Lương Hiên chỉ cảm thấy trong nhà mình có gì đó không ổn, cô cũng không phân biệt được là gì, cô chỉ cảm thấy có một mùi khác lạ, mùi đó có chút thơm, loại mùi mà cô hằng thèm khát.

Không đúng! Đây rõ là pheromone của Omega!

Đầu óc Lương Hiên chấn động, cô muốn đứng dậy, nhưng lại không còn sức lực, cô phải nghiến răng nghiến lợi, một tay chống lên ván, tay còn lại nắm lấy lan can bên cạnh, cố gắng ngồi dậy.

Đồ nội thất bằng gỗ phát ra âm thanh cọt kẹt, âm thanh này trong căn phòng trống nghe cực kỳ rõ ràng.

“Không, không muốn……”

Lại là giọng nữ đó.

Lương Hiên cau mày, dựa lưng vào bức tường gạch không sơn, nhìn về phương hướng phát ra âm thanh.

"Chị dâu... chị dâu phải không?"

Dù không gặp nhiều người nhưng Lương Hiên vẫn nhận ra người đang trốn trong góc với mái tóc rối bù, trên mặt đầy nước mắt kia chính là cô vợ Omega của anh họ tàn tật của mình - Phương Húc Thu.

"Em... em... đừng đến đây! Chị sẽ không làm chuyện đó đâu!"

Omega tâm tình tựa hồ có gì đó không ổn, hai tay ôm chặt cổ áo, trên mặt tràn đầy sợ hãi, còn đang nói những điều vô nghĩa mà cô không hiểu.

Sau khi nghe lời nói của cô, Lương Hiên càng cau mày sâu hơn. Cô cử động cánh tay, phát hiện sức lực đã mất của mình đang dần hồi phục.

"Thuốc mê? Tại sao?"

Trong lúc Lương Hiên còn đang thắc mắc tại sao mình lại bị trúng thuốc mê thì Phương Húc Thu ở bên kia đã nức nở thành tiếng.

Alpha chưa bao giờ có thời gian quan tâm Omega, đột nhiên trở nên lo lắng: "Em sẽ không đến, em sẽ không đến, đừng lo lắng, chị dâu, em sẽ không đến."

Nghe được lời của cô, sự kích động của Phương Húc Thu mới dịu đi một chút, nhưng cô vẫn hết sức cảnh giác, ánh mắt rực lửa nhìn Lương Hiên.

Lương Hiên có chút xấu hổ, cô đã lâu không gặp chị dâu, tuy hai người ở chung một mái nhà nhưng ngày nào cô cũng đi sớm về muộn nên rất ít gặp đối phương. Lần gần đây nhất là nửa năm trước.