Chương 4: Hắc Ngọc

Thẩm Ninh đóng cửa phòng ngăn Nghiên đi vào. Nàng đứng dựa lưng vào thành cửa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt.

Chuyện nàng bỏ trốn định nhảy Diêm Hải tự sát hẳn đã đến tai lão già, lão gấp gáp muốn gọi nàng lại nói chuyện là mong có thể hòa hoãn quan hệ giữa hai cha con, khuyên nàng nghĩ thoáng.

Còn có Tạ Dực Nhiên…

Nghe nói đoạn thời gian nàng hôn mê, Tạ Dực Nhiên đã sớm mang sính lễ tới hỏi cưới Thẩm Hi Diên. Bây giờ thấy nàng tỉnh lại, đôi bên cùng gấp, sợ nàng phá đám mối hôn sự này, nên chắc cũng đang tính dần đến chuyện cưới gả rồi.

Cứ làm như nàng sẽ cầm gậy đánh uyên ương không bằng.

Ánh mắt Thẩm Ninh rơi xuống bộ ấm chén trên bàn gỗ, nàng bước chậm đi tới, yên lặng rót cho mình một chén nước ấm. Từ hôm qua trở về, không ai hỏi, Niên Niên chết rồi nên cũng chẳng còn ma nào quan tâm, làm nàng ôm bụng rỗng mệt cả người. Nhưng lúc đấy nàng còn có tâm trạng để chống đỡ cơn đói, giờ nghĩ thoáng rồi mới thấm thía sự mệt mỏi của cái xác này.

Khi tu vi không còn, trở thành dinh dưỡng đại bổ cho ma vật Quỷ Vực, nàng cũng thể sử dụng linh khí để tẩm bổ như trước.

Nghĩ đến tất cả những gì hiện giờ nàng trải qua đều là cái giá phải trả cho việc cứu con sói mắt trắng bạc tình bạc nghĩa Tạ Dực Nhiên, Thẩm Ninh không khỏi tự giễu cười lạnh.

Tiếng gõ cửa của Nghiên truyền vào bên tai nàng, kèm theo giọng nói quan tâm thân thiết: “Cô nương có trong đó không ạ? Em vừa xuống bếp thấy có chút cháo nóng, cô nương mở cửa em mang vào, ăn một chút cho đỡ nhạt miệng.”

Thẩm Ninh chống tay lên bàn, gượng dậy mở cửa. Mở xong nàng cũng không còn sức, mặc con nhỏ mang đồ đi vào.

Nàng không nói gì, lúc Nghiên ngẩng đầu mới thấy rõ sắc mặt tái nhợt của nàng. Con nhỏ hốt hoảng, vội vàng bỏ khay đựng cháo xuống đi đến đỡ lấy nàng, nó lo lắng hỏi: “Cô nương làm sao đấy? Người không khỏe ở đâu bảo em một tiếng, em gọi công tử qua ngay…”

Thẩm Ninh được nó dìu về bàn, mở mắt thì chóng mặt, nên nàng nhắm mắt lại, khản giọng nói một chữ: “Cháo.”

Nghiên “dạ?” một tiếng, tỏ vẻ khó hiểu. Nó không nghe rõ.

Thẩm Ninh nhíu mày chống tay ôm trán, gằn giọng nói: “Ta đói!”

Dứt lời, lòng nàng cũng chẳng mong cô ngốc này có thể hiểu ngay ý mình. Nàng mở mắt ra, vươn tay kéo khay cháo về phía mình, trước ánh mắt ngạc nhiên của Nghiên, tay nàng run rẩy cầm thìa lên.

Lúc này Nghiên mới hiểu ý nàng là gì, nó không nói một lời cầm thìa lên đưa vào tay Thẩm Ninh.

Thẩm Ninh không nhìn nó, siết chặt chuôi thìa trên tay. Bát cháo cũng được Nghiên đẩy đến ngay dưới cằm, cơ hồ chỉ cần há miệng là nàng có thể húp luôn được cả bát. Nếu còn chút sức nàng đã sớm cầm cả bát rồi, nhưng giờ người nàng như bại liệt, mấy động tác bình thường chẳng tốn chút sức để làm hiện tại đối với nàng cũng có độ khó vô cùng cao.

Mặt nàng tái nhợt như không còn chút máu, Nghiên đứng bên cạnh nhìn mà sốt ruột thay nàng. Đến cuối không đành lòng nhìn nữa, nó cướp lấy thìa trong tay nàng, vừa nói vừa lấy một thìa cháo đưa tới bên miệng nàng: “Cô nương để em.”

Thẩm Ninh không từ chối, nàng há miệng để con nhỏ đút cho, cháo nhừ nuốt nhanh. Chẳng mấy nàng đã được Nghiên cho ăn hết một bát, xem như tạm xoa dịu cơn đói.

Nghiên nhìn sắc mặt vẫn chưa tốt lên của nàng, không đành lòng gọi: “Cô nương…”

“Không sao.” Thẩm Ninh vươn tay ra, Nghiên đỡ tay nàng đứng dậy, dìu nàng về giường, nghe nàng nói: “Để bụng rỗng lâu quá, mất sức mà thôi.”

“Người…”

Thẩm Ninh ngồi xuống giường, bình tĩnh ngắt lời nhỏ chưa nói hết: “Ngươi ra ngoài đi.”

Nghiên đỡ lưng nàng nằm xuống, cẩn thận vén chăn cho nàng, cúi đầu nó nói nhỏ: “Thế em xuống phòng bếp làm chút điểm tâm mang lên. Cô nương nghỉ ngơi một lát, em đi rồi về nhanh thôi.”

Thẩm Ninh nhắm mắt thở đều, như đã ngủ say vậy.

Lúc Nghiên ra khỏi cửa, mắt nàng bỗng nhiên mở ra.

Nàng rút bàn tay phải đang ở trong chăn đưa lên trước mặt, kéo tay áo xuống, trên đó có một sợi dây màu đỏ, trông như tơ hồng, treo một miếng ngọc màu đen, không rõ khắc gì.

Đây là vật mà sau khi tỉnh lại từ giấc ngủ say sau ngày nàng cứu Tạ Dực Nhiên ra khỏi Quỷ Vực mới xuất hiện trên tay nàng. Nàng từng thăm dò Thẩm Trường, Đinh Lưu và cả Thẩm Quý Sinh, những người trong khoảng thời gian này nàng có thể gặp, song bọn họ đều không thể nhìn thấy chiếc vòng tay này.

Thẩm Ninh đăm chiêu nhìn nó, bình tĩnh lật miếng ngọc lên. Không có ngọc che chở, tầng da thịt thối rữa nhỏ bằng một đốt ngón tay lộ ra. Trên cơ thể nàng không thiếu những vết thương như vậy, chúng đều là vì cứu Tạ Dực Nhiên mà bị quỷ khí cắn nuốt sinh ra.

Mỗi lần quỷ khí phát tác, nàng đều sẽ đau như chết đi sống lại.

Thẩm Ninh siết chặt tay, nàng không còn nhiều thời gian nữa rồi.

Sợi dây đỏ treo ngọc bị nàng tháo xuống, Thẩm Ninh dùng tay trái cầm mảnh ngọc. Ánh mắt nàng trấn tĩnh tỉnh táo, một giây sau nàng híp mắt lại, cầm một góc của mảnh ngọc đen đâm thẳng vào lỗ máu đen ngòm trên tay mình.

Hắc khí từ mảnh ngọc đột nhiên hóa thành vô số sợi tơ màu đen, chúng kết thành một vòng tròn như cái l*иg nhỏ bao phủ mảnh ngọc và tầng da thịt thối rữa của nàng, chồi lên trông giống hệt nấm độc mọc trên thịt người, vừa quỷ dị vừa huyết tính.

Mà theo hai đầu tơ đen nối mảnh ngọc và vết thương trên người nàng với nhau, thì cứ từng nhịp hô hấp yếu dần của nàng, máu tươi cũng sẽ men đường tơ dẫn truyền vào bên trong miếng ngọc.

Tuy Thẩm Ninh không biết mảnh ngọc này là gì, nhưng nàng biết thứ ở bên trong nó.

Sắc mặt Thẩm Ninh càng thêm tái nhợt.

Đau. Thật sự rất đau.

Môi nàng mím chặt, đau đớn làm mồ hôi lạnh úa ra trên trán nàng, nàng chật vật nằm trên giường, lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào mảnh ngọc đang cắm trong da thịt mình.

Một khắc sau, Nghiên mang điểm tâm về, Thẩm Ninh đã quay lưng lại về phía cửa phòng, giả vờ như đang yên lặng nghỉ ngơi.

Nghiên đặt nhẹ khay điểm tâm xuống bàn trang điểm bên đầu giường, quan sát một lát mới quay lưng đóng cửa ra ngoài.

Thẩm Ninh mở mắt ra, nâng tay mình lên.

“Vẫn còn thiếu một chút.” Nàng nghĩ thầm.

Tối hôm đó trong phủ náo nhiệt hơn ngày thường, Thẩm Ninh khôi phục được một chút sức, ngồi trên giường nghe Nghiên thuật lại chuyện bên ngoài cả ngày hôm nay: “Ban sáng lúc cô nương về phòng, Thẩm lão gia có ngồi lại nói chuyện với công tử, em không có mặt nên cũng không rõ lắm. Nhưng trưa giờ trong ngoài phủ đệ náo nhiệt như vậy, đoán rằng là chuẩn bị cho yến tiệc mừng khách.”

Khách nào thì nó không nói, hai người ngầm hiểu với nhau.

Thẩm Ninh gác tay chống cằm, Nghiên rót trà cho nàng.

Nghiên quan sát sắc mặt nàng, do dự hỏi: “Cô nương có muốn tham dự không?”

Thẩm Ninh còn chưa trả lời, ngoài viện chợt có tiếng chân người chạy lại. Nghiên đứng dậy mở cửa, là một nha hoàn hầu ở sảnh chính.

Nghiên không cho nhỏ đi vào, ở ngoài nói gì đó với nhỏ. Lúc tiễn người xong, Nghiên đi vào, thấp giọng nói với nàng: “Là người của Thẩm lão gia đến nhắc cô nương tới dự tiệc tối.”

Thẩm Ninh “ừ” một tiếng. Nghiên không biết nàng đang nghĩ gì, chần chờ đứng bên cạnh một lát thì đóng cửa ra ngoài.

Thẩm Ninh nhìn bóng nó khuất dần, yên lặng nâng trà lên nhấp một ngụm.

– Kỹ thuật pha trà nhất lưu, lá trà thượng hạng.

Nàng chuyển mắt nhìn đĩa điểm tâm trước mặt, bình tĩnh cầm một miếng nếm thử.

– Tay nghề tốt, còn rất hiểu chuyện…

Xem ra “Đoàn Thế Vân” thật sự rất để ý vị tân nương chưa qua cửa là nàng.

Đáng tiếc, hắn cưới không nổi.

Yến tiệc tổ chức vào giữa canh một, Nghiên cũng quay lại phòng nàng vào giờ này.

Thẩm Ninh đứng dậy cho nó hầu hạ thay đồ, nhìn bộ đồ mình mặc trong gương, nàng không khỏi nghi hoặc cúi đầu hỏi nó: “Ngươi lấy thứ này ở đâu ra đây?”

Từ trên xuống dưới một màu đỏ rực, váy xếp ly từng lớp mềm mại. Một chiếc thắt lưng đen sẫm, bó sát lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, khi đứng tôn lên ba vòng đẹp mắt, khi ngồi váy trải rộng ra, trông như cánh bướm. Không biết Nghiên còn lấy một đống lục lạc vàng ròng ở đâu, sau khi khoác lên lớp áo cuối cùng, nó còn thắt thêm vài sợi lên eo của nàng, chỉ cần nàng chuyển động, thứ đồ chơi này nhất định sẽ góp vui không nhỏ.

Kiểu váy áo sặc sỡ tinh xảo này Thẩm Ninh chưa từng mặc, cũng không mấy phổ biến trên Uyên Nguyên.

Đây hiển nhiên là trang phục của ngoại vực Quỷ tộc.

Quả thật rất đẹp.

Nữ tử đều thích cái đẹp, Thẩm Ninh cũng không ngoại lệ.

Thẩm Ninh thử bước vài bước, cúi đầu nhìn xuống mới biết váy hơi ngắn. Nàng duỗi chân ra, một phần cổ chân và mắt cá chân lộ khỏi vạt váy, nàng cau mày nghiêng đầu nhìn Nghiên: “Hình như hơi ngắn thì phải?”

“Không ngắn, không ngắn đâu. Ở chỗ chúng em các cô nương đều mặc như vậy, trông người đẹp lắm.” Nghiên bình tĩnh nói: “Em phải lật tung sính lễ lên lựa nửa buổi, cuối cùng mới khiến công tử chịu khen một tiếng đẹp, chọn ra được nó đấy.”

Thẩm Ninh: “...”

Nghiên không để ý đến sắc mặt biến hóa vi diệu của nàng, cứ luyên thuyên một mình hồi lâu.