Chương 5

Câu “Bảo bối xinh đẹp” chui vào tai Thẩm Kiều Tây, nó giống như một dòng điện nhỏ truyền vào tai cậu nhảy múa.

Thẩm Kiều Tây thay quần áo xong, cậu dùng tay xoa lên gò má nóng bừng để không mặt thả lỏng hơn một chút rồi mới ôm quần áo mình vừa thay đi ra ngoài.

Cậu nhìn thấy Khương Chu đang đứng dựa vào bồn rửa tay, hai vai sụp xuống, dáng vẻ bất cần đời nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thấy cậu đi ra đến cửa, Khương Chu mới thu lại ánh mắt treo lên nụ cười nói: “Thay đồ xong rồi à? Đi thôi, chút nữa xuống còn phải xếp hàng.”

Từ góc nhìn của Thẩm Kiều Tây, ánh nắng sáng sớm xuyên qua lớp kính cửa sổ chiếu trên mặt anh, đậu trên cái mũi và hầu kết giống như đang nhảy nhót.

Thẩm Kiều Tây cảm thấy mặt mình càng thêm nóng, nơi phía dưới ướt dầm dề hình như lại có nhiều nước da^ʍ chảy ra hơn. Qυầи ɭóŧ dính sát vào tiểu huyệt bí ẩn, không hề có sự khıêυ khí©h hay cọ sát, chỉ nhìn anh thôi mà cơ thể cậu đã dâng lên cảm giác kỳ lạ.

Thẩm Kiều Tây cảm thấy bản thân hình như thẹn quá thành giận, cậu nhìn Khương Chu chằm chằm mười mấy giây, sau đó tức giận mà ôm quần áo rời đi.

“Mẹ nó, bé con này không có lương tâm sao?” Khương Chu quay đầu nhìn cái ót của cậu giọng nói hơi lớn: “Cậu thiếu tôi một ân tình, nhớ phải trả lại đấy.”

Cái đầu nhỏ hơi dừng lại một chút, cậu hơi quay người, nhưng không quay đầu lại. Khương Chu cảm thấy hình như cậu gật đầu nhẹ một cái với mình, lại giống như là anh nhìn nhầm.

Khương Chu không để ý lắm, anh cũng theo cậu ra ngoài, nhưng không có đi gần cậu. Khương Chu thầm nghĩ: Đúng là một bảo bối kỳ quái mà, vừa xinh đẹp vừa kỳ quái, lại càng thêm mê người.

Anh vừa vào lớp còn chưa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng chuông báo giờ tự học buổi sáng, trong phòng học bắt đầu lộn xộn, học sinh đều đứng dậy đi ra ngoài.

Khương Chu thấy cậu nhóc kia vẫn hơi cúi đầu, hai vai căng thẳng ngồn lên đi về phía trước. Kỳ quái thật đấy, một cậu nhóc đẹp như vậy sao lại có dáng vẻ làm dì cũng vâng vâng dạ dạ như vậy.

Anh kề sát vai sát cánh cùng người bạn bên cạnh xuống tầng, lúc đi ngang qua Thẩm Kiều Tây thì nhìn cậu một cái, ánh mắt anh mang theo dịu dàng và tình cảm trực tiếp đặc trưng của thiếu niên.

Kỷ Chi Phàm mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cậu ấy chọc bả vai Khương Chu một cái, nói: “Khương gia, thu ánh mắt cầm thú của ngài lại đi, quá rõ ràng rồi đấy.”

“Mẹ nó, trong mắt ông tôi không giống người sao, chẳng lẽ ánh mắt của tôi không phải là ánh mắt dịu dàng hay sao?”

“Lúc ông nhìn tiểu mỹ nhân giống y như chó nhà tôi nhìn thấy xương vậy á, cứ như hận không thể vồ lên ngoạm ngay vào mồm ấy!” Kỷ Chi Phàm nói.

Khương Chu quay đầu híp mắt nhìn Kỷ Chi Phàm, lưỡi anh chạm vào răng hàm, trong mắt mang theo ý cảnh cáo. Khương gia anh đây tức rồi đấy. Anh nhanh như gió chạy xuống cầu thang một bước bằng hai bước.

Tiếng vui đùa ầm ĩ của thiếu niên truy đuổi nhau nhẹ nhàng đập vào tim Thẩm Kiều Tây, cậu cảm thấy bản thân vĩnh viễn sẽ không trở thành người như vậy được. Cậu không thể thoải mái, tự do và tràn ngập sức sống như vậy. Lúc bọn họ chạy qua người cậu, thậm chí cậu còn cón thể nghe được tiếng xương cốt va vào nhau của thiếu niên bồng bột.

Cậu là đám rêu mọc ở nơi ẩm ướt tối tăm, không nhìn thấy ánh mặt trời, ngày ngày đều hấp thụ chất dinh dưỡng tối tăm và lạnh lẽo, cứ như vậy lớn lên từng ngày.

Khi chào cờ, Thẩm Kiều Tây hụt hẫng đứng trong hàng, cậu nghe thấy có người phát kết quả thi tháng trước thì mới chợt bừng tỉnh.

Cậu nghe thấy tên của Khương Chu, anh đứng top năm của trường, không nghĩ là thành tích của anh lại tốt như vậy, cậu nghĩ đến gương mặt mang theo tươi cười kia.

Thành tích của cậu cũng không kém, nhưng vật lý lại khá tệ, cậu vẫn không tài nào hiểu nổi mấy bài về chuyển động xoay tròn của con lắc.

Khi kết thúc buổi chào cờ, cậu không đi theo dòng người trở về mà đi đến WC có rất ít người ở cổng trường. Vừa nãy khi thay quần áo cậu không dám đi vệ sinh, bây giờ đi thì tiện hơn chút.

Thẩm Kiều Tây đi xuyên qua hành lang phủ đầy dây leo và cành lá cây xanh đến WC. Vì chỗ này cách lớp cũng khá xa nên không có nhiều người, cũng không phải là phòng WC của giáo viên, nó có tường ngăn cách được xây từ đá, không có cửa.

Thẩm Kiều Tây cẩn thận đi vào bên trong, khi đến vị trí cuối cùng thì cởϊ qυầи ra, quả nhiên là như vậy, trên qυầи ɭóŧ đã dính một ít chất lỏng sáng lấp lánh. Chất lỏng bị tiểu huyệt và qυầи ɭóŧ ma sát nên làm ra, dính một lớp mỏng trên qυầи ɭóŧ. Mà qυầи ɭóŧ của cậu lại màu đen nhìn có vẻ vừa nổi bật vừa sắc tình.

Thẩm Kiều Tây cảm thấy hơi ấm ức mà nhắm mắt lại, cậu lấy ra khăn giấy lau mạnh qυầи ɭóŧ vài cái, sau đó lại lấy ra một tờ khăn giấy, cẩn thận tách hai cánh hoa môi âʍ ɦộ ra rồi lau nơi ướt dầm dề kia. Cậu không dám dùng sức, nơi đó quá non nớt, non nớt giống như đóa hoa đẫm nước sau cơn mưa. Cho dù Thẩm Kiều Tây không thích nó, nhưng cũng không dám dùng sức quá mạnh với nó.

Sau khi lau dọn xong xuôi cậu cũng không thèm nhìn một cái, mặc quần xong rồi rời đi.

Khi trở lại lớp học đã sắp đến tiết học đầu tiên. Tiết học thứ nhất là tiết toán của thầy Tưởng chủ nhiệm lớp.

Cậu để những trang sách ngữ văn bị gió lật tung, chuẩn bị cất nó đi để chuẩn bị lên lớp.

Tiếng lạch cạch vang lên, từ trong sách ngữ văn của cậu rơi ra một tờ giấy nhỏ, theo lực tay của cậu mà rơi xuống đất.

Thẩm Kiều Tây thấy hơi kỳ lạ, đây là thứ gì? Bạn ngồi cùng bạn với cậu là một em gái xinh xắn nhắc nhở cậu: “Đồ của cậu rơi kìa.”

Nhìn dáng vẻ ngây ngốc nhăn mày không biết làm sao của cậu, em gái lại thấy tình thương của mẹ lại bắt đầu tràn ra.

Thẩm Kiều Tây phản ứng lại thì cúi đầu nhặt lên, cậu tò mỏ mở ra, chỉ thấy trên tờ giấy viết: Cậu gật đầu rồi, sau này cậu chính là bạn cùng bàn của tôi.

Thẩm Kiều Tây: ???

Bên dưới là một cái chữ ký tùy tiện: Khương Chu. Sáng nay anh đã giúp cậu, còn cà lơ phất phơ nói với cậu là cậu thiếu anh một nhân tình, đúng là cậu đã gật đầu, nhưng không nghĩ đến nên làm như thế nào, cậu chỉ gật đầu theo bản năng.

Chữ của nam sinh cứng cáp mạnh mẽ dừng trong mắt Thẩm Kiều Tây, bày tỏ một cách thẳng thắn và trực tiếp. Làm tim Thẩm Kiều Tây loạn nhịp đập nhanh hơn.

Cậu cúi đầu sắp xếp lại cảm xúc, sau đó xoay đầu nhìn thiếu niên ở bên phải đang nhìn ra cửa sổ.

Dường như nam sinh ngồi trước nói cái gì đó buồn cười, anh nghiêng đầu cười một cái, đôi mắt hẹp dài lóa mắt như nhiễm màu sắc của mùa xuân. Tựa vào mặt bàn phía sau, giống như cạn lời mà đạt sách lên bàn.

Giống như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Khương Chu nâng mí mắt, nhìn thấy Thẩm Kiều Tây đang nhìn mình chăm chú. Ý cười trên mặt anh càng thêm rạng rỡ, giống như pháo hoa bắn trên mặt hồ, anh nhướng lông mày nhìn về phía cậu.

Thẩm Kiều Tây nhanh chóng quay đầu lại, cậu không tự chủ mà cắn môi dưới. Cậu sờ lên vị trí trái tim, nó đang đập vô cùng nhanh.

Nhưng nam sinh này thật đẹp trai, là một người lóa mắt. Cười rộ lên rất đẹp, dáng vẻ anh khi nhìn cậu cũng đẹp, cả khi anh nói chuyện với cậu cũng đẹp.

Cho dù là thực vật sinh trưởng ở nơi âm u, sau khi thấy ánh mặt trời cũng sẽ chậm rãi hướng về phía ánh mặt trời, đây chính là bản năng. Cho nên cậu vẫn muốn ngồi cùng bàn với anh, ngay cả khi không vì nhân tình như thật như giả kia.

( Khương Chu: Vợ yêu của tôi đang nhìn tôi, há há há)