Chương 2

Tâm tư này thậm chí không đến bốn giây, liền xác nhận, tài xế của anh mặc dù xem như là một chức vị hơi quan trọng, nhưng cục trưởng Diệp nhật lý vạn cơ, cũng chỉ tiêu tốn vài giây trên người nhân vật nhỏ như cậu, anh lại một lần nữa cầm lấy văn kiện trên tay, đây là nhiệm vụ lần này mà anh đột ngột đi công tác.

Đường đi không tính là xa, điểm đến chính là thành phố B gần đó, Phùng Xuân mở cửa xe thay cục trưởng Diệp, cục trưởng thành phố B đến sớm hơn so với cục trưởng Diệp đến chào đón người tới, Phùng Xuân cẩn cẩn thận thay Diệp Cục sửa sang lại tài liệu trên xe, hơn nữa còn mở ô che nắng ra, để cho làn da trắng nấp như tuyết của cục trưởng Diệp không phải tiếp xúc với ánh mặt trời, sau đó thuận theo tự nhiên đưa cho nhân viên nghênh đón cục trưởng Diệp gần đó, toàn bộ quá trình không nói một lời, vô cùng lưu loát, tuyệt đối không khiến cho cục trưởng Diệp chậm trễ.

Phùng Xuân nhìn cục trưởng Diệp rời đi, liền đi đỗ xe, xe của cục trưởng Diệp là một chiếc SUV màu đen, mặc dù không quá đắt tiền, vô cùng không phù hợp với thân phận của cục trưởng Diệp, nhưng chỉ cần dán lên biển số xe đại diện cho cục trưởng Diệp, mấy người mắt chó cũng không dám coi thường, dọc đường đi đều là đèn xanh, đợi Phùng Xuân đậu xe xong, thậm chí còn có người tới hỏi muốn đậu xe ở đây đến khi tan họp luôn không, cục trưởng Diệp ra ra vào vào thuận tiện, Phùng Xuân không nói lời nào, chỉ lắc đầu, chuyện này ngay từ ngày đầu đi làm đã từng nói, không thể đặc biệt hóa, nhưng cậu không biết nói như thế nào, thật sự cậu ăn nói quá vụng về.

Cũng may dáng vẻ của cậu chính là vì dân phục vụ, dáng dấp của cậu nhìn vào vô cùng có hảo cảm, chiếm tiện nghi, cũng không có người cảm thấy cậu làm bộ làm tịch, vẫn khách khí ôn hòa, dẫn cậu đi đến một bãi đỗ xe.

Phùng Xuân chỉ là tài xế không cần ở bên cạnh cục trưởng Diệp, cậu ở bên ngoài là được, Phùng Xuân ngơ ngác dựa vào xe, cậu không có hoạt động vui chơi giải trí gì, cũng không muốn thừa dịp cục trưởng Diệp họp liền đi mò mẫm lung tung, càng không có ý muốn đi trao đổi với đồng nghiệp của cậu–– những tài xế lái xe cho các phó cục trưởng khác, cậu cũng không thể hút thuốc, bởi vì cục trưởng Diệp nhạy cảm với mùi thuốc lá, vì công việc, cậu chỉ có thể bỏ thuốc lá.

Phùng Xuân theo bản năng móc điếu thuốc, nhưng bàn tay trống rỗng cười cười, lại lắc đầu, cậu cảm thấy cậu nên gọi điện thoại cho mẹ, vừa mới trên đường, sự việc quá bất ngờ, chỉ có thể nhờ cục trưởng Diệp chuyển lời, không biết mẹ đã lo lắng thành bộ dáng gì rồi, nhưng cậu lại không muốn gọi, bởi vì cậu biết mẹ lại nói thân thể của cậu không trọn vẹn, nói những lời mà cậu đã nghe đến mòn tai rồi.

Cuối cùng vẫn là không gọi điện, bởi vì nghe nói bên này tổ chức, mời cục trưởng Diệp ăn một bữa cơm, sau đó tất nhiên, trên có cục trên, dưới có cục dưới, Phùng Xuân có chút khẩn trương xin chỉ thị cục trưởng Diệp, trên khuôn mặt phong tình vạn chủng của đối phương lộ ra một nụ cười:

"Đi đi Tiểu Xuân.”

Vì thế Phùng Xuân liền đi đến sảnh bên của nhà hàng, cùng các tài xế khác ăn cơm, bên này âm thanh ly rượu va chạm nhau, vô cùng náo loạn, bất quá bởi vì thân phận, chỉ có thể uống nước trái cây, hung hăng phóng túng, nhưng dù sao những loại đồ ăn ngon này, bình thường đối với bọn họ mà nói cũng là hiếm thấy, nước trái cây cũng uống ra rượu ngon, chỉ có Phùng Xuân ngồi ôm chén. Ngoan ngoãn ăn đĩa thức ăn trước mặt mình.

Lúc Diệp Kiến Thành tới, liền nhìn thấy tài xế nhỏ ngoan ngoãn ôm bát, trứng gà xào hoa bách hợp trước mặt đã bị ăn nửa đĩa, rượu trong máu rốt cuộc cũng bình phục lại, anh hô một tiếng Tiểu Xuân, Phùng Xuân liền biết đây là ý muốn cậu buông bát đũa xuống, kết quả bước tới cầm lấy văn kiện trên tay anh, dẫn người lên xe.

Nhà hàng là một tiểu viện ba tầng bên ngoài rất mộc mạc, bên trong ngược lại như chốn bồng lai tiên cảnh, nhìn không ra gì, nhưng vượt qua trình độ khách sạn năm sao, đương nhiên phòng của cục trưởng Diệp là tốt có một không hai, Phùng Xuân đi vào, cậu đương nhiên là không ở được ở trong này, nơi hạ đẳng nhất cũng không được, nhưng lúc đóng cửa, bị một cánh tay kéo lại.

"Cạch——"

Cửa đã bị khóa.