Chương 1

Phùng Xuân nhỏ đến lớn, đều được công nhận là người trung hậu thành thật, thật sự là tướng mạo của cậu quá hiền hậu đáng tin cậy, mặc dù tuổi dậy thì, không có tình yêu nào rơi trúng người cậu, nhưng ở thị trường xem mắt hiện nay, coi như là loại người thành thật nóng bỏng, có thể nói là Tái Ông thất mã, làm sao có thể không có phúc được, huống chi cậu hiện giờ là tài xế của cục trưởng Diệp, cũng có thể coi là có dáng vẻ quan chức nhà nước, vị trí này lại rất mập mờ, đối ngoại có thể nói là người bên cạnh cục trưởng Diệp, liền cực kỳ đàng hoàng, chỉ có thể nói quan thất phẩm dưới chướng tể tướng, tài xế cũng phải xem là tài xế của ai, nói ra là tài xế của cục trưởng Diệp, ai biết mà không cảm thán một cậu, nhất định là lái xe cực kỳ tốt, cho nên tăng thêm mấy con ngựa cho Phùng Xuân.

Mẹ Phùng cười nói cùng những phu nhân khác trong tiểu khu xong, liền ngâm nga cầm giỏ rau trở về, bà ấy hôm nay có thể nói là xuân phong đắc ý, lúc trước con trai bà ấy còn bị mấy cái miệng này cười nhạo mạnh khỏe nhưng ăn nói vụng về, hiện tại mấy cô gái trẻ tuổi thích mấy người khéo ăn khéo nói, về sau không cưới được vợ thì làm sao bây giờ, bây giờ lại vội vàng muốn giới thiệu mấy đứa con cho bà ấy, ai nha, cái này gọi là cái gì, phong thủy luân chuyển đó nha.

Chẳng qua chuyện này lúc trước bà ấy còn lo lắng, nóng nảy, hiện tại lại không vội, cái này phải chọn thật tốt, con trai nhà mình bây giờ đang làm việc ở nhà quan chức—— mặc dù chỉ là tài xế, nhưng phải biết rằng, không phải làm tài xế ở đâu cũng giống nhau, con trai bà chính là tài xế của cục trưởng Diệp! Cho dù cơ thể có chút khuyết điểm thì sao chứ, mẹ Phùng chọn thức ăn, nghĩ ngợi có chút vui vẻ, đèn vừa tắt, còn không phải giống nhau sao!

Đang vui vẻ nghĩ ngợi, chuông điện thoại vang lên, mẹ Phùng nhìn thấy là con trai bảo bối của mình gọi điện thoại, không kịp lau tay liền trực tiếp nhận lấy, bên kia truyền đến không phải là giọng nói hồn nhiên mộc mạc của con trai cưng, mà là ôn hòa lễ độ, làm cho người ta như được đón gió xuân:

"Dì Phùng, trong cục đột nhiên có một sai sót, tôi dẫn đồng chí Tiểu Phùng cùng đi, đồng chí Tiểu Phùng hiện tại đang lái xe, cho nên để tôi chuyển lời cho dì ngày mốt mới có thể trở về.”

Dì Phùng vừa nghe liền biết, người nói chuyện cẩn thận khéo léo như vậy chỉ có thể là cấp trên của con trai, vị cấp dưới được Kinh Hạ phái tới, cả thành phố S huyên náo thảo luận suốt nửa tháng chính là cục trưởng Diệp, trong lòng bà ấy có chút khẩn trương, tim đập thình thịch, một tay bóp tạp dề màu trắng, ngay cả nên nói gì cũng không nghĩ được, chỉ biết gắng gượng nặn ra mấy chữ:

"Được, được, cục trưởng Diệp ngài vất vả rồi.”

Nói xong bên kia liền cúp máy, rõ ràng rất bận rộn, chỉ đơn giản là truyền đạt tin tức cho cấp dưới lái xe mà thôi, dì Phùng thở phào nhẹ nhõm, phản ứng lại con trai nhà mình không về ăn cơm, tâm ý lại bắt đầu nhảy dựng, bà ấy lo lắng con trai phải qua đêm ở bên ngoài, A Xuân nhà bà ấy dù sao vẫn có chút bất đồng, nhưng bà ấy hiểu được, những chuyện này đều là tất nhiên, về sau còn có thể nhiều hơn nữa, dì Phùng chỉ có thể ở trong lòng cầu nguyện cho con trai bảo bối, đừng xảy ra chuyện gì.

Diệp Kiến Thành tắt điện thoại di động trong tay, nhìn chàng trai trẻ tuổi lái xe cẩn thận ở phía trước, cường tráng tài giỏi, làn da ngăm đen cơ bắp rắn chắc, cùng với nội tâm tinh tế không giống với hình thể, lần nào ở bên cạnh mình cũng cảm thấy thoải mái, anh híp mắt, tốt hơn rất nhiều so với những người đầu cơ trục lợi, anh vội vàng đến thành phố S nhậm chức, tài xế ở thành phố này không dễ sắp xếp, dù sao cũng phải trở về, cho nên không điều người tới đây, tự mình chọn lựa, nhìn vừa mắt nhất, ngược lại không nghĩ tới thuận tay như vậy, để cho anh động đến lúc đó, cũng mang đến cho anh tâm tư kinh động.

Chỉ là một người tài xế thôi.