Chương 9

Lúc bác sĩ gia đình đi đến thì hai bạn nhỏ vẫn đang tắm nước nóng trong phòng tắm.

Trong phòng tắm mù mịt khói, quần áo vương vãi trước cửa, bùn đất và sợi cỏ đầy trên đất, rõ ràng là ai cũng chưa hồi phục lại sau cơn hỗn loạn ban nãy.

Bác sĩ gia đình quan sát xung quanh rồi thở dài, hướng ánh mắt qua hỏi han người quản gia bên cạnh.

Áo ngoài của quản gia cũng ướt sũng, ông lịch sự cởi nó ra, nếp nhăn trên trán dãn ra, đôi mày nhíu lại nở nụ cười bất lực, trông rất hiền hòa.

Hai mươi phút trước, Tịch Bối và Tần Ý An mới được tìm thấy.

Cả hai đều ướt sũng lạnh cóng, chỉ có thể ôm chặt vào nhau mới có thể giữ được chút ấm áp.

Lúc mấy người giúp việc mang hai đứa trở về, cả hai đều không chịu tách ra, hai tay nắm chặt vào nhau, Tịch Bối nhăn nhó kêu nhẹ một tiếng, Tần Ý An theo bản năng cúi người xuống, dùng tay còn lại nhẹ nhàng vỗ lưng Tịch Bối, như đang dỗ bé con đi ngủ vậy.

Mọi người đều ngỡ ngàng bởi cảnh tượng trước mắt.

Trời ơi!

Một cậu chủ lạnh lùng khép kín như Tần Ý An đây sao lại có thể chăm sóc một bé con bẩn thỉu như vậy được?

Nhưng điều khiến mọi người càng ngạc nhiên hơn là ở phía sau.

Mãi đến khi hai đứa trẻ được đưa vào phòng tắm, mọi người mới phát hiện ra áo khoác của Tần Ý An đang ở trên người Tịch Bối, còn chiếc áo len của bé con thì đã rách rưới bẩn thỉu rồi.

Mọi người đều biết sở thích của Tần Ý An, cậu ấy là một người cao quý, tách biệt với những thứ tầm thường, hơn nữa còn có bệnh sạch sẽ khá nghiêm trọng.

Nhìn Tịch Bối bẩn thỉu thế này, có thể cậu ấy sẽ lạnh lùng nói, "Em vừa trèo lên từ ống cống sao?" rồi ném bộ đồ bẩn thỉu kia đi xa nhất có thể.

Thế nhưng Tần Ý An lại không làm vậy.

Cậu ấy cầm tay Tịch Bối, cẩn thận giúp Tịch Bối cởi bỏ chiếc áo len bẩn thỉu, rồi lạnh lùng căn dặn người giúp việc bên cạnh:

"Không được ném đi, phải giặt sạch."

"..."

"... Cậu chủ, ờm, cậu đừng làm nữa, để tôi giúp bé con tắm cho." Bác gái sợ hãi nói, "Cậu cũng đã ướt hết rồi, phải đi tắm thôi."

Tần Ý An chỉ im lặng nhìn bà ta bằng đôi mắt trong veo.

Rồi lại lập tức cúi đầu xuống tiếp tục giúp Tịch Bối cởi bỏ chiếc áo mùa thu có in hình "Cừu Vui Vẻ", kéo tay bé con đi vào bồn tắm đầy nước nóng.

Những người giúp việc ngoài phòng tắm đứng thành hàng hoàn toàn lúng túng.

Toàn bộ nhà họ Tần giờ loạn như nồi cháo.

Mãi một lúc lâu, họ mới thuyết phục được Tần Ý An đi tắm, sau đó mới từ từ rời khỏi phòng tắm, lúc này bác sĩ gia đình mới vội vã đến.

Sau khi nghe quản gia kể lại sự việc, bác sĩ gia đình cũng mở to mắt, thở dài:

"Nếu không nghe chú nói, thì tôi đây chắc chắn sẽ không tin đâu."

Quản gia mỉm cười: "Thành thật mà nói, dù tôi đã chứng kiến, tôi cũng khó mà tin được."

Tiếng "ting ting" của điện thoại trong phòng khách vang lên.

Quản gia ra hiệu cho bác sĩ gia đình rồi mới nghe máy, giọng điệu vừa lịch sự vừa khiêm tốn: "Ông chủ ạ, là tôi đây."

Giọng Tần Việt Nguyên vang từ điện thoại, mang theo vẻ mệt mỏi: "Tôi vừa nghe nói Ý An bị ướt mưa à? Sao lại như vậy? Chuyện này là sao?"

"....” Quản gia do dự một thoáng, rồi mới nói: "Bạn của cậu chủ muốn ra ngoài tìm xe của bố mẹ, nên chạy ra khỏi biệt thự, cậu chủ thấy vậy cũng ra ngoài để tìm bạn mình, mới vô tình bị ướt mưa.""

"Chú nói cái gì?"

"Ý An vì đi tìm bạn nhỏ kia mới bị ướt mưa sao?"

Tần Việt Nguyên há hốc mồm, mở to mắt, cảm thấy mình đang mơ.

"Đúng vậy, thưa ông chủ. Cậu chủ còn giúp bạn mình tắm nữa, chúng tôi chỉ đành bó tay, vất vả lắm mới ngăn cậu chủ cũng khỏi cảm lạnh."

"..."

Tần Việt Nguyên lẩm bẩm: "Điên rồi", "Đúng là điên rồi."

Ông ta thở dài căng thẳng một lúc, rồi nhíu mày dặn dò quản gia:

"Thời gian này tôi bận không về nhà được, chú phải chăm sóc hai đứa cho tốt. Tôi thật sự tò mò Tịch Bối làm thế nào mà lọt vào mắt xanh của Ý An được!"

"Tôi sẽ báo cáo với ngài những gì hai cậu ấy làm!"

Chưa dứt lời, ông ta đã cúp máy, chỉ còn tiếng "tút tút" vang vọng bên tai quản gia.

Phòng khách im lặng.

Quản gia cười khổ nhìn vị bác sĩ gia đình kia.

"Chốc nữa phiền bác sĩ kiểm tra xem hai cậu ấy có bị bệnh gì không," quản gia nói, "Cậu chủ không muốn bạn của mình ở phòng người hầu, tôi phải sắp xếp dọn giường vào phòng cho bạn nhỏ kia đã."



Lúc Tịch Bối ở nhà, cha luôn là người tắm cho nhóc.

Đàn ông lớn tuổi nên động tác cũng không được mềm mại, thích cố ý làm cho nhóc cười, mỗi lần tắm Tịch Bối đều bị cha làm cho cười sặc sụa, dù giận dỗi nhưng bé con vẫn dễ thương, má hồng hồng quay người đi, khiến người ta muốn cắn một miếng, mỗi khi cha thấy bé con "giận dỗi" thì lại càng hăng hái hơn.

Lần này tắm, Tịch Bối rất yên lặng.