Chương 25

Lý Thừa Dật đang khóc nức nở, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn lên lau mặt một cách lộn xộn, không biết Tần Ý An lại muốn nói gì nữa.

"Tôi không phải là hoàn toàn không ăn đồ mà người khác đã ăn."

Tần Ý An nói.

"...?"

Nghe xong câu này ai nấy đều hoang mang.

Tần Ý An nhẹ nhàng giơ tay, lấy hộp sữa bò còn sót lại trên bàn của Tịch Bối.

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lý Thừa Dật, nó cúi đầu xuống, như đặt tấm thân cao quý của mình xuống, không hề oán giận, uống hết hộp sữa bò còn lại của Tịch Bối.

"Của Tịch Bối thì được." Nó tuyên bố, "Của người khác thì không bao giờ."

Tịch Bối nhẹ nhàng dụi mắt, cảm giác mắt hơi cay cay.

Nhóc biết rồi.

Từ lời của Lý Thừa Dật, nhóc biết thứ mà nhóc đưa cho Tần Ý An rẻ tiền đến thế nào, trong mắt người khác nhóc nghèo nàn và tội nghiệp ra sao.

Nhưng Tần Ý An không nghĩ như vậy.

Hộp sữa bò mà nhóc đưa cho Tần Ý An trước đó đã được cất giữ cẩn thận trong phòng đồ chơi, ‘ngồi’ trên sofa túi đậu to đó, trông rất ngốc nghếch.

Mặc dù ngốc nghếch, nhưng rất chân thành.



Buổi tối.

Lúc quản gia xử lý xong mọi việc ở trường học, đưa hai đứa trẻ về nhà học bài, tắm rửa, đi ngủ… thì đã là 11 giờ đêm.

Quản gia Cố ngồi trong phòng khách, mắt chăm chú nhìn vào điện thoại.

Dường như đang suy nghĩ cách diễn đạt.

Sau một lúc, ông thở dài một hơi, bắt đầu gọi điện.

"Alô… Ông chủ, là tôi đây, tôi muốn nói với ngài về chuyện của cậu Tịch Bối, chuyện về cha mẹ của nhóc đã được xử lý xong, đồ đạt cũng đã được cất đi… Ngày mai là thứ bảy, tôi sẽ đưa Tịch Bối đến nghĩa trang."

"Tôi cũng đã hoàn tất thủ tục nhận nuôi, mọi thứ đều ổn thỏa, ngài không cần lo lắng nữa."

Ở phía bên kia điện thoại có vẻ đang vang lên lời khen ngợi, quản gia Cố nói xong, Tần Việt Nguyên cũng muốn cúp máy ngay vì công việc quá bận rộn.

"Chờ một chút!"

Tần Việt Nguyên lơ đãng: "Còn chuyện gì nữa à?"

"...Hôm nay cậu chủ có xảy ra mâu thuẫn với người khác, đứa trẻ đó nói lời thô lỗ, bị cậu chủ mắng một trận."

Quản gia tiếp tục nói:

"Cậu chủ rất tức giận, không muốn để đứa trẻ đó xuất hiện trước mặt cậu ấy nữa, cha mẹ đứa trẻ đó đã đến xin lỗi, tôi cũng lịch sự từ chối."

"Đứa trẻ đó đã được tôi sắp xếp chuyển trường rồi."

Chưa một ai dám đối đầu với nhà họ Tần cả.

Bởi vì ngay cả khi nhà họ Tần không động tay, thì cũng có người thay họ ‘trả thù’.

Lý Thừa Dật về nhà thấy cha mẹ mặt xám xịt, thực sự cảm thấy hối hận, khóc như mưa, nói rằng sẽ không dám bắt nạt bạn cùng lớp nữa.

Cha mẹ còn đánh nó đến sưng tấy lên, nó chỉ biết khóc ầm ĩ.

Tần Việt Nguyên ‘ừm’ một tiếng, vừa xem tài liệu vừa nói: "Mấy chuyện nhỏ như vậy chú xử lý là được, không cần phải hỏi ý tôi…"

“ Chờ đã, Ý An có mâu thuẫn với người khác sao? Tại sao vậy?"

Quản gia cân nhắc nói: "Đứa trẻ đó ghen tỵ với việc cậu Ý An và cậu Tịch Bối chơi thân với nhau, nên đã xúc phạm Tịch Bối, thậm chí còn làm cậu Tịch Bối bị thương, cậu chủ Ý An phát hiện sau đó đã tức giận mắng một trận."

Tần Việt Nguyên đã không thể ngồi yên nữa, ông ta liên tục thay đổi tư thế, chậc lưỡi:

"Ồ… Còn gì nữa không? Tối nay hai đứa đã làm gì rồi?"

Quản gia lạ lùng do dự một lúc.

Ông lắp bắp nói:

"Cậu Ý An đã uống hết hộp sữa bò còn lại của Tịch Bối ở trường, sau khi về nhà thì muốn trao đổi với Tịch Bối, muốn tự tay đút cho Tịch Bối uống hết sữa bò nhập khẩu thường ngày…"

Tần Việt Nguyên: "...???"

"Ban đầu Tịch Bối muốn để cậu Ý An uống một mình, nhưng cậu Ý An lại cầm cốc dỗ cậu Tịch Bối rằng uống nhiều sữa mới có thể cao lớn, mới ngoan ngoãn..."

Tần Việt Nguyên: "???"

"Cuối cùng, cậu chủ thấy Tịch Bối uống gần hết mới vui vẻ, còn cậu ấy thì uống hết phần còn lại."

Tần Việt Nguyên đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng.

Từ khi bắt đầu tự ăn, Tần Ý An đã có ý thức, nó không bao giờ ăn thức ăn mà người khác ăn qua.

Một lúc sau, ông ta mới nói:

"Chú đi kiểm tra xem loại sữa nó uống gần đây có vấn đề không."

“Sao mà con trai tôi uống xong lại y như bị biến đổi gen vậy chứ.”