Chương 22

Nó không muốn nhìn thấy "bảo bối" của mình có bí mật với người khác, càng không muốn thấy Tịch Bối cùng Tạ Diệp mà bỏ qua chính mình.

"Đoàn Đoàn," giọng của Tần Ý An to hơn một chút, bước về phía trước hai bước, nhăn mày, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay nhỏ của Tịch Bối, "Em bị thương rồi."

Câu nói này không phải là câu hỏi, mà là một câu khẳng định.

Mặc dù chỉ là một đứa trẻ, nhưng trên người nó trời sinh đã toát ra sự uy hϊếp.

Đôi mắt của Tịch Bối mở tròn to, bờ môi nhỏ bị cậu cắn chặt, màu môi từ hồng chuyển thành trắng.

Trong tiếng thở dài của Tạ Diệp, Tần Ý An từ từ xắn áo của Tịch Bối lên, để lộ ra vết thương tồi tệ bên dưới.

Cả khuỷu tay và cánh tay nhỏ đều bị trầy da, nhưng phần tổn thương nặng nhất vẫn là lòng bàn tay còn đang chảy máu không ngừng, làn da mềm mại bị trầy một mảng lớn, trông rất đáng thương.

"..."

Tần Ý An nhăn mày, cơ hồ là theo bản năng hỏi: "Làm sao mà ngã vậy?"

Tịch Bối nói nhỏ: "Em không cẩn thận, không nhìn thấy quả bóng."

Tần Ý An vẫn nhăn mày.

Trên khuôn mặt nó không thể nhìn thấy bất kỳ biểu cảm nào.

Tạ Diệp trong lòng thầm nghĩ “toi rồi”, dựa theo tính cách của Tần Ý An, nó chắc chắn sẽ lạnh lùng nói ra một câu - "Quả bóng không biết gì, em cũng ngu như nó à?"

Nhưng Tần Ý An không nói như vậy.

Nó nhìn xuống, thổi nhẹ một hơi, sau đó mới nói:

"Có đau không?"

Trái tim của Tịch Bối cuối cùng cũng thoải mái hơn, cậu cười ngọt ngào, lắc đầu: "Không đau."

"Lần sau phải nói cho anh biết." Tần Ý An nắm lấy tay không bị thương của cậu, "Đi, trước hết đi băng bó đã."

Vấn đề dường như đã được giải quyết một cách dễ dàng như vậy.

Tịch Bối đi sau Tần Ý An, tự nhiên hướng về phía phòng y tế của trường; Tạ Diệp thầm cảm thấy có lỗi, nhanh chóng đi theo, gãi gãi mặt, giả vờ không có chuyện gì.

Cho đến khi băng bó vết thương trên tay Tịch Bối xong, ba người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bác sĩ trường đi dọn dẹp đồ đạc, ba người cũng định rời đi.

"... À, đúng rồi," Tạ Diệp đột nhiên nhớ ra một điều gì đó, cậu ta không suy nghĩ gì đã nói, "Quả bóng thứ hai của tụi nó cũng đập trúng em phải không? Chỗ ngực của em có bị thương… Ặc…”

Khi nói đến những từ cuối cùng, cậu ta bỗng cảm thấy Tần Ý An quay đầu, ánh mắt chính xác nhắm thẳng vào mình.

"Ngực?"

Tần Ý An hỏi lại, "Quả bóng thứ hai?"

Tạ Diệp: "..."

Tịch Bối chớp chớp mắt.

Nụ cười trên khuôn mặt nhóc dần dần rút đi, cậu biết rằng mình đã sai, cúi đầu ngập ngừng nói:

"Em xin lỗi... Anh Ý An."

Tần Ý An đột nhiên đứng dậy, khuôn mặt căng thẳng càng trở nên lạnh lùng: "Ai bắt nạt em?"

"Tạ Diệp." Tần Ý An ngực hơi phập phồng, "Cậu nói đi, là ai? Tại sao cậu lại không nói?"

Tạ Diệp ảo não gãi gãi đầu.

Vậy nên, điều hai tên này vừa giấu kín không phải là việc bị ngã, mà là chuyện này - Tịch Bối bị người cố ý ném bóng trúng.

Lo lắng cho tâm trạng của Tịch Bối và buồn bực vì sao cậu lại không nói cho mình biết, cảm xúc của Tần Ý An hỗn loạn, không thể không thừa nhận rằng vào ngay lúc này, no cảm thấy giận dữ khi nhìn thấy Tạ Diệp.

Tại sao không nói cho nó biết, mà lại nói cho Tạ Diệp?

Suy nghĩ của trẻ con rất ngây thơ.

Cho dù là Tần Ý An, hoặc có thể nói - đặc biệt là Tần Ý An, có tâm trạng "em chỉ có thể đối xử tốt với anh thôi".

"Anh Ý An..."

Tịch Bối cuối cùng cũng chớp mắt đầy tủi thân, giọt nước mắt treo trên lông mi của cậu theo đường cong rơi “tí tách”.

Cậu gần như nhảy vội xuống khỏi ghế, bàn tay vẫn đang chảy máu nắm chặt cánh tay của Tần Ý An, giọng nói run rẩy:

"Anh đừng giận mà, được không?"

Bầu không khí yên lặng.

Tạ Diệp tự biết chính mình không nên ở lại đây, vì vậy thầm lùi về sau một bước, tạm thời rời đi.

"Là do em đã bảo Tạ Diệp không nói cho anh biết."

Tịch Bối rưng rưng nói.

"Em, em không muốn khiến anh lo lắng.”

“Nếu cứ mãi làm anh lo lắng, anh cũng sẽ không muốn em nữa..."

Biểu cảm của Tần Ý An rõ ràng là kinh ngạc và choáng váng.

Nhìn thấy vẻ mặt của nó, Tịch Bối rõ ràng càng luống cuống hơn, đôi mắt ướt ậng nước mắt, vội vàng rụt tay lại, quên cả đau đớn:

"Anh đừng ghét em, đừng chán ghét em... Người khác có thể ghét em, nhưng xin anh Ý An đừng ghét Đoàn Đoàn..."

Những ai khác, cho dù là đầu đinh hay ngay cả là Tạ Diệp, Tịch Bối đều thực sự không quan tâm.

Chỉ có Tần Ý An.

Cậu rất để ý.

Trong nháy mắt, những lời quản gia nói trước đó lại phát lại trong tâm trí của Tần Ý An.

Tần Ý An gần như bị "biến cố" to lớn đập đến ngu người, ánh mắt nó nhìn chằm chằm vào Đoàn Đoàn nhỏ nhắn mềm mại trước mặt, bé con khác hoàn toàn với tất cả những người nó từng gặp trước đây.

Đây là Đoàn Đoàn của nó.

Một Tịch Bối lúc ban đầu không biết phải đối mặt với Tần Ý An như thế nào.

Vì vậy nhóc rất sợ hãi, lo lắng, do dự.

Sau đó, mặc dù đã quyết định trở thành người một nhà, nhưng bé con dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ vừa mới mất đi người thân không lâu.

Cảm giác an toàn của nhóc như một ảo ảnh bong bóng, chạm vào là vỡ.