"Cảm ơn Đoàn Đoàn."
Tần Ý An ngơ ngác một chút, rồi nhanh chóng phản ứng lại.
Nó chưa bao giờ uống loại sữa đóng gói rẻ tiền này, ngay cả khi trẻ em đều thích các loại đồ ăn nhẹ ngọt ngào mới lạ, nó cũng không muốn thử.
Về phần sữa mà lần trước nó đưa cho Tịch Bối uống, đó là sữa được nhập khẩu từ nước ngoài, nghe có vẻ không thể tin được, nhưng... thực sự là vậy.
Tất cả mọi người, kể cả quản gia, đều nghĩ rằng Tần Ý An sẽ không nhận lấy.
Nhưng Tần Ý An đã nhận lấy.
Nó đã nhận hộp sữa dâu từ tay Tịch Bối, sau đó cũng không buông ra, tiếp tục nắm tay bé con.
Đoàn Đoàn mềm mại chớp mắt nhìn nó.
Khuôn mặt lạnh lùng của Tần Ý An ngay lập tức tan chảy, không quan tâm đến những người xung quanh đều đang nhìn gì, nó tự mình kéo ra ghế bên cạnh bé con, muốn nói chuyện cũng với Tịch Bối:
"Đoàn Đoàn ngồi xuống đi."
Các bạn học sinh xung quanh đều ngạc nhiên mở to mắt.
Tiếng thì thầm vang lên từ khắp mọi nơi.
Đây là trường tiểu học tư thục quý tộc, lớp 2, không thể phủ nhận rằng, trẻ em ở đây so với trẻ em bình thường trưởng thành sớm hơn, thông minh hơn, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, họ chỉ cảm thấy như đang mơ!
Người này là ai? Tại sao có thể ngồi cạnh Tần Ý An?
Dựa vào cái gì, có người nghĩ, những điều mà họ cố gắng hết sức mà không làm được, người này làm được ngay lập tức?
Tịch Bối cảm thấy hơi bất an dưới ánh nhìn của mọi người, nhưng nhóc luôn ngoan ngoãn, bị mọi người nhìn trộm, nhóc còn mỉm cười ngượng ngùng nữa.
Nhóc quay đầu lại, nắm chặt tay của Tần Ý An, nhỏ giọng nói:
"Anh Ý An ơi, em muốn về nhà với chú quản gia."
Tay của Tần Ý An giật một cái, nhưng ngay lập tức nó đã nghĩ ra rồi trả lời: "Anh sẽ về cùng em."
"Cậu chủ." Quản gia đứng ở cửa một lúc, mỉm cười, "Cậu phải chờ đến hết giờ học mới về được, chúng tôi sẽ đợi cậu ở cổng."
Tự nhiên Tần Ý An không muốn học nữa, nó vẫn giữ tay Tịch Bối bước ra khỏi cửa, quay đầu nói với quản gia ở phía sau:
"Chú đang đợi thỏ đâm vào cọc gỗ ư?"
"..."
Sau khi quản gia và giáo viên chào hỏi xong, dẫn theo cả hai ra khỏi trường sớm, cô giáo tiếng Anh trẻ tuổi không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô trở vào nhìn lại học sinh của mình, khẽ ho hai tiếng để cả lớp trật tự, sau đó mới lên tiếng:
"Vừa rồi người bạn bên cạnh Tần Ý An là bạn mới sắp chuyển đến lớp chúng ta, tên là Tịch Bối, các em nhớ phải vui vẻ ở chung với nhau nha!"
Một bầu không khí hỗn loạn dấy lên, kèm theo những thời thì thầm.
Một bạn học nghịch ngợm lên tiếng:
"Tại sao lại chuyển đến? Bạn đó là ai?"
Cô giáo tiếng Anh này tuổi vẫn còn trẻ, cô mong rằng sau khi nói xong sẽ khiến các em nhỏ quan tâm và yêu thương bạn nhỏ sắp chuyển đến kia hơn.
Cô suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Gia đình bạn ấy có chuyện, có liên quan đến gia đình của bạn Tần Ý An... nên mới chuyển đến đây, các em nhớ phải quan tâm và giúp đỡ lẫn nhau nhé!"
Sau khi cô nói xong, những lời thì thầm bên dưới cũng chẳng ngừng, thậm chí còn trở nên sôi nổi hơn, có người "ồ" kêu lên, đột nhiên to giọng nói:
"Tớ biết này! Các cậu không đọc báo à? Tài xế của cha bạn Tần Ý An đã đâm chết một cặp vợ chồng, đứa trẻ của cặp vợ chồng đó…"
"Ồ! Chính là cái bạn vừa rồi đúng không? Vậy là bạn đó không còn cha mẹ nữa à?"
"Chắc chắn là Tần Ý An cảm thấy có lỗi với bạn đó lắm nhỉ? Nếu không sao cậu ta có thể chịu được việc ở bên một người nghèo như vậy?"
"..."
"Yên lặng! Yên lặng!"
Cô giáo tiếng Anh bất lực đập bàn trên bục giảng.
Trong hỗn loạn, người bạn duy nhất của Tần Ý An tên Tạ Diệp hô lên một tiếng, cố gắng ngăn chặn những người bạn đang nói càng lúc càng phấn khích, càng nói càng tò mò kia nhưng ngặt nỗi không ai chú ý.
Cậu ta tức giận, nên quay đầu lên, học dáng vẻ như một người lớn, không muốn nói chuyện với những bạn đó nữa.
Cậu ta vốn dĩ là có tính cách hoạt bát, nhưng cậu ta biết không nên đùa giỡn trong tình huống như vậy.
Cậu ta nghĩ Tần Ý An chắc chắn sẽ nói:
Đúng là những kẻ yếu đuối ồn ào phiền phức.
Hơn nữa bọn họ còn tự cao tự đại, coi thường người khác.
Sự ác ý của trẻ con thường không có lý do, hy vọng khi Tịch Bối đến học không bị ảnh hưởng bởi họ.
*