Chương 17

Quản gia mềm lòng, tay ông từ đỉnh đầu Tịch Bối chuyển xuống má cậu nhóc, nhẹ nhàng nói: "Đoàn Đoàn, chú còn muốn hỏi cháu một điều nữa."

Ông mở lời, gọi Tịch Bối một cách thân mật, như sự an ủi, cũng như đang thăm dò.

Bởi vì, điều sắp nói ra thật sự hơi tàn nhẫn.

Nhưng sự tình quá cấp bách, ông không thể không nói, cũng không thể không hỏi.

"Mấy ngày nữa, chú sẽ đưa Đoàn Đoàn đi thăm cha mẹ, họ sẽ phải đi ngủ mãi mãi," quản gia cân nhắc mở lời, "Nhưng cha mẹ Đoàn Đoàn cảm thấy để cháu sống một mình không yên tâm, nên để chú và chú Tần chăm sóc cháu, để cháu trở thành em trai của cậu chủ Ý An..."

Tần Việt Nguyên và quản gia đã trao đổi xong, cũng đã nói chuyện với lái xe Lão Tường.

Lão Tưởng phải chịu trách nhiệm pháp lý, ông ta chắc chắn sẽ phải ngồi tù, nhưng ông ta cũng có gia đình, không có khả năng đảm đương trách nhiệm nhận nuôi Tịch Bối.

Trong khi đó, Tần Việt Nguyên lại muốn sử dụng Tịch Bối để làm dịu dư luận.

Tịch Bối được nhà họ Tần nhận nuôi, đương nhiên sẽ được nhận đãi ngộ như một cậu chủ, điều này không cần phải nghi ngờ, cuộc đời sau này của cậu chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió.

Nhưng nhà họ Tần dù sao cũng là nhà giàu quyền thế, Tần Ý An với tư cách là người thừa kế duy nhất, vị trí trên hộ khẩu là không thể thay đổi.

Cũng có nghĩa là, hiện tại Tịch Bối đang cùng một hộ khẩu với quản gia Cố.

Tất nhiên Tịch Bối vẫn chưa biết những vấn đề phức tạp này, cậu chỉ biết là … "lần gặp cuối cùng".

"Cháu… cháu biết rồi..."

Cậu ngập ngừng nói nhỏ: "Cháu biết ạ."

Cuộc đời sau này của cậu không còn có sự tham gia của cha mẹ nữa.

Cha mẹ từng là thế giới của cậu, nhưng giờ đây họ đã theo gió rời đi.

Thế giới sau này của cậu, chính là Tần Ý An.

". . . Ngoan."

Quản gia nhìn xuống, giúp Tịch Bối lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, dịu dàng nói:

"Được rồi. Bây giờ tôi sẽ đưa cậu chủ Tịch Bối về trường cũ để thu dọn đồ đạc nhé, để sau này cậu còn đi đến chỗ cậu chủ Ý An, có được không?"

Tất nhiên Tịch Bối không phản đối, cậu đi theo sau quản gia, mặc một chiếc áo khoác cực lớn để chắn gió, sau đó cùng ông đi vào lớp học.

Thời kỳ này, điện thoại di động và mạng internet vẫn chưa phát triển, tin tức không được lan truyền nhanh chóng.

Nhưng mọi người đều sống gần nhau, không tránh khỏi việc lời đồn truyền tai.

Giờ đúng lúc đang trong tiết học thứ hai, nhưng có một số đứa trẻ vẫn chưa hình thành thế giới quan, khi thấy Tịch Bối đến, trên khuôn mặt chúng hiện ra sự tàn nhẫn hồn nhiên, hoặc là sự đồng tình rõ ràng, thì thầm to nhỏ.

"Cha mẹ của Tịch Bối đã chết."

"Tai nạn xe đó. Mẹ tớ nói cho tớ biết, mẹ cấm tớ đi qua con đường đó rồi."

"Thật đáng thương, cậu ấy không còn cha mẹ nữa."

"Không có cha mẹ, có nghĩa là không có ai thương nữa à?"

"Không có ai thương nữa?"

". . ."

Tịch Bối đang thu dọn sách vở thì nghe được mấy câu này, đôi mắt lập tức đỏ hoe.

Quản gia nhanh chóng đi đến che tai Tịch Bối, nghiêm túc nói với những đứa trẻ tàn nhẫn bên cạnh:

"Chưa ai dạy các cháu khi học phải giữ im lặng sao?"

Đám học sinh ồn ào, chưa kịp nói thêm gì thì cô giáo dạy văn đã nghiêm khắc gõ mạnh lên bảng đen, lớn tiếng nói:

"Không được nói chuyện nữa!!!"

Tịch Bối bình thường cũng có chút sợ cô giáo dạy văn, cả người cậu run lên.

Nhưng cô giáo không nói thêm gì nữa.

Học sinh lớp dưới có thể đặt sữa uống buổi sáng, cha mẹ Tịch Bối yêu thương cậu, đương nhiên không bỏ qua việc này.

Cô giáo cầm một hộp sữa dâu, ngồi xổm xuống và đưa cho Tịch Bối.

"Bối Bối à," cô giáo khẽ mỉm cười, "Đừng nghe các bạn nói lung tung nhé, họ không biết gì cả..."

"Cảm ơn cô giáo."

Tịch Bối cúi đầu, cậu nói nhỏ: "Em không giận, vì cha mẹ đã dạy em là phải tôn trọng tất cả các bạn nhỏ."

Cô giáo không kìm lòng được, quay đầu xoa xoa mắt.

"Nhưng," Tịch Bối nắm lấy hộp sữa nhỏ, nhăn mày, nghiêm túc nói, "Bọn họ đã nói sai một câu."

"Em vẫn có người thương yêu."

Từng chữ rõ ràng.

Cha mẹ luôn ở bên cậu, ngay cả lúc này, họ cũng sẽ đứng vững sau lưng Tịch Bối.

Hơn nữa, Tịch Bối còn có Tần Ý An.

Không chỉ có cô giáo dạy văn mở to mắt ngạc nhiên, ngay cả quản gia cũng ngạc nhiên.

. . .

Suốt cả ngày, Tần Ý An đều không tập trung vào việc học.

Nó hiếm khi lơ đễnh, trong suốt giờ học chỉ suy nghĩ về Tịch Bối ở nhà.

Chỗ ngồi bên cạnh nó không có ai ngồi, vì nó không thích gần gũi với người khác, ngoại trừ Tạ Diệp ngồi phía sau ra, hầu hết những người muốn nói chuyện với nó đều không thể bắt chuyện.

Nhưng nếu Tịch Bối đến, nó chắc chắn sẽ để nhóc ngồi cạnh mình.

Ồ, Tịch Bối học lớp một, Tần Ý An cần phải dạy Tịch Bối ở nhà, để nhóc ấy dễ dàng theo kịp chương trình lớp hai...

Trước tiết học cuối cùng của buổi chiều, vài đứa trẻ ở cửa sổ bất ngờ kêu lên, tiếng thì thầm ngày càng to dần, mọi người nhìn nhau.

Tần Ý An nhìn lên cảm thấy có điều gì đó.

Tịch Bối được quản gia động viên, tranh thủ lúc tan học, hơi ngượng ngùng và hồi hộp, cậu cẩn thận nhìn vào bên trong.

Bất ngờ, ánh mắt của họ chạm vào nhau.

Gương mặt Tịch Bối nở một nụ cười ngoan ngoãn, bước chân nhỏ nhắn chạy về phía Tần Ý An, cuối cùng cậu đến trước mặt Tần Ý An.

"Đoàn Đoàn, sao em lại..."

"Cho anh nè!"

Tịch Bối cố gắng lấy hộp sữa ấm từ trong lòng ra, như cầm một viên ngọc quý, đặt vào tay Tần Ý An.

Tần Ý An đột nhiên nhìn lên.

Gương mặt Tịch Bối đỏ ửng, lông mi cong vυ"t, tươi non hơn cả những đoá hoa hồng xinh đẹp nhất, giống như một thiên thần nhỏ xuống trần gian.

"Sữa nhỏ của Đoàn Đoàn, " Tịch Bối nói, "Cho anh Ý An uống."