Chương 1: Trưởng thành

Nhà của Trưởng Lão Tướng Quân ở Phía Tây bắc Đại Viện hôm nay rất náo nhiệt. Nghe nói con trai út của lão tướng quân Trưởng gia ở ngoài đã 3 năm, mới kết thúc nhiệm vụ trở về. Cụ thể như nhiệm vụ thế nào không được công khai với bên ngoài, nhưng chỉ cần nhìn công tác bảo mật, là biết chuyện này không hề đơn giản.Từ sáng sớm cửa lớn nhà họ Kỷ chưa từng đóng. Những người trong quân đội vai mang quân hàm lần lượt đến chúc mừng. Vị tướng quân già Kỷ Khang Bá đang ngồi trên ghế gụ ở giữa phòng khách. Ông đã già, nhưng mái tóc vẫn được chải chuốt tỉ mỉ, quân trang trên người không một nếp nhăn, lưng vẫn thẳng tắp nghiêm trang. Trên mặt đã có dấu vết thời gian nhưng không giấu được khí chất mạnh mẽ trên thân thể. Đứng bên người ông là người vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về - Quý Lâm Khâm.

Ai cũng biết không phải con ruột của Kỷ gia, trưởng thành không giống Lão tướng quân chút nào, nhưng đang vẻ thẳng tắp, mạnh mẽ lão luyện , lại rất giống dáng vẻ của lão tướng quán khi còn trẻ. Khách đến đều là những thủ hạ dưới trướng của Lão tướng quân khi trước, trước mặt khách sáo mấy câu, chúc mừng Quý Lâm Khâm thăng quân hàm,

cũng chúc mừng anh có thể quay trở về. Cứ như vậy đến trước giờ ăn cơm tối, bậc cửa cuối cũng đã được nghỉ ngơi.

Trời vẫn còn chưa tối hẳn, đèn trong nhà đã bật sáng hết, trong không khí thoang thoảng mùi thức ăn. Khắp nơi đều là vị ấm tình người và khói lửa nhân gian mà từ lâu Quý

Lâm Khâm đã không được cảm nhận. Lúc này đã có thời gian rảnh, Bành Ngọc Anh mới có cơ hội cẩn thận ngắm

Quý Lâm Khâm, xác định hai cánh tay, đôi chân, mười ngón tay vẫn còn đầy đủ, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Hai mẹ con đã ba năm không gặp, vành mắt bà hơi đỏ lên, nắm lấy tay Quý Lâm Khâm, giọng nói trầm tĩnh: “Bình an quay về là tốt rồi”.

Kỷ Khang Bá không thích nhìn dáng vẻ vợ mình đa sầu: "Nhà chúng ta không nuôi binh nhàn, đi làm nhiệm vụ bao nhiêu lần, sao còn thích khóc lóc như vậy”.

“Tôi chính là nhát gan, thương xót con trai”.

Bành Ngọc Anh trừng mắt nhìn ông, kéo Quý Lâm Khâm ngồi xuống: “Biết con quay về, mấy đứa cháu trai cháu gái đều rất vui mừng. Nhưng mà, đứa bé nhà chị cả mấy hôm nay bị ốm, nó không sắp xếp được thời gian qua đây, bảo

rằng qua mấy ngày nữa sẽ gặp con. Anh Hai mấy ngày nay cũng ra ngoài làm nhiệm vụ, vẫn không liên lạc được với nó.”

Quý Lâm Khâm gật đầu, ngón tay cái mân mê thịt ngón nhẫn, anh hỏi: “Kỷ Tam đâu rồi?”

“Nó…” Bành Ngọc Anh nhẹ nhàng than nhẹ một tiếng: “Con cũng biết, đứa cháu gái này của con khiến người ta đau lòng nhất, sau khi lên đại học, không ai quản được nó, càng chơi đến điên rồi, không nhớ nhà chút nào. Mẹ bảo nó con

quay về rồi, nó nói tối sẽ qua đây…”

“Con bé tự nguyện đến?” Quý Lâm Khâm đột nhiên hỏi

“Con bé bảo sẽ đến…”

Lòng bàn tay khẽ toát mồ hôi.

Bành Ngọc Anh lại nói: “con từng mang theo con bé một thời gian, nó đương nhiên thân thiết với con. Nhưng mà Kỷ Tam nó muốn ra ngoài là ra ngoài, không ai nói được nó”.

Quý Lâm Khâm cười nhẹ: “Thân thể con bé đã khoẻ hơn chưa?”

“ Vẫn như vậy”. Bành Ngọc Anh lắc lắc đầu, “Con bé yếu ớt, bệnh tật từ đó mà ra, may mà chỉ là chút bệnh vặt, bình thường con bé vẫn vội vội vàng vàng, lăn lộn bên ngoài, làm người khác không thể yên tâm nổi."Quý Lâm Khâm khẽ gật gật đầu. Tính toán thời gian, lúc anh đi Kỷ Diễm còn chưa thi vào đại học, giờ đã sắp tốt nghiệp rồi.

Kỳ Khang Bá đưa cho anh một điếu thuốc, chỉ khi nào nhắc đến cháu gái, trên mặt ông mới toát ra chút ôn hòa, ông nói với Bành Ngọc Anh:

“Bà suốt ngày nhắc tới con bé, đợi qua mấy tháng nữa con bé đi du học, tới lúc đó được như bà mong nhớ”.

Tay Quý Lâm Khâm châm thuốc hơi ngừng lại: “ Muốn đi du học?”

“Ừ, tháng 10 đi rồi, Cùng với Trần Thương đi Anh”.

Khẽ châm điếu thuốc, Quý Lâm Khâm hít một hơi thật sâu, lõi lửa từ đầu điếu thuốc càng lúc càng cháy nhanh.