Chương 38: Cậu không hôn tôi

Không có thời gian để Thi Tỉnh Lôi nghi ngờ về cuộc sống quá lâu, thậm chí Kỳ Hàn đã gửi tin nhắn đến cho cô ấy: “Lê Nam Trân có ở cùng cậu không? Các cậu đang ở đâu?”

Biểu cảm của Thi Tỉnh Lôi ngày càng bực bội, vẫn không ngừng rót rượu cho mình và Lê Nam Trân, gửi định vị qua.

Lúc Kỳ Hàn đến, mặt Thi Tỉnh Lôi kinh ngạc ngồi giữa Lê Nam Trân và Uông Phục, mà hai con ma men kia một người ngẩn ngơ ngồi tại chỗ, một người ngã sang bên cạnh ngủ thϊếp đi.

Nhìn khung cảnh hỗn loạn, Love Show trên khán đài đã không thể dùng từ lộ liễu để hình dung, cùng với trạng thái của mấy người trước mặt, Kỳ Hàn xoa trán, không hiểu sao có sự bốc đồng của một cậu nhóc —— muốn xách mấy tên giàu có này lên đánh một trận.

Thi Tỉnh Lôi thấy Kỳ Hàn thực sự xuất hiện, còn đi thẳng về phía bọn họ, “a” một tiếng đứng lên, nhưng không biết phải nói cái gì.

Kỳ Hàn đi đến trước mặt Lê Nam Trân, cô gái ngơ ngác nhìn vào đôi mắt anh một lúc mới đột ngột phản ứng lại: “Kỳ Hàn!! Cậu, sao cậu lại ở đây!”

Trong nháy mắt sợ tới mức nói ngọng.

Kỳ Hàn nhìn khuôn mặt say rượu đỏ ửng của cô, đôi mắt nổi hơi nước, vẻ mặt ngây thơ, thì không khỏi nổi giận.

Anh đặt một tay lên đầu cô: “Không phải về nhà sao?”

Lê Nam Trân ngơ ngác nhìn anh, giống như đang cố gắng phân tích ý nghĩa trong câu nói của anh, đột nhiên oà khóc: “Tôi không về nhà! Kỳ Hàn, Kỳ Hàn, cậu đuổi tôi đi hu hu…”

“Tôi không có.” Kỳ Hàn cảm thấy thái dương giật giật.

“Không.” Lê Nam Trân đột nhiên ngẩng đầu, khóc lớn tiếng hơn, “Sao cậu đến tìm tôi trước mặt bạn bè của tôi, hu hu, hiện tại mọi người đều biết tôi bị cậu ư!”

Kỳ Hàn nhanh tay che miệng cô lại, sợ cô nói ra điều gì, vừa định quay đầu nói với Thi Tỉnh Lôi đưa Lê Nam Trân đi trước, đã bị Lê Nam Trân cắn mạnh: “Cậu còn bịt miệng tôi! Tôi không đi theo cậu! Tôi muốn tự mình rời khỏi đây!”

Kỳ Hàn giữ cô lại, không quan tâm đến cánh tay bị cô cắn, anh bế cô lên, ra hiệu cho Thi Tỉnh Lôi đưa cô đi trước.

Lê Nam Trân không ngừng giãy giụa trong lòng ngực Kỳ Hàn, ra khỏi quán bar, Kỳ Hàn đột nhiên vỗ mạnh vào mông cô, “Yên lặng, nếu không sẽ xử lý cậu.”

Lê Nam Trân bất động, Kỳ Hàn lại ôm cô đi về phía trước, đi chưa được mấy bước thì nghe thấy cô vùi vào vai mình khẽ nức nở.

Kỳ Hàn vỗ lưng cô, hỏi: “Sao vậy?”

“Có phải cậu cũng chê tôi mất mặt đúng không?” Lê Nam Trân khóc nức nở hỏi anh, nghe có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, “Vừa rồi tôi khóc rất to.”

“Không.” Kỳ Hàn đặt cô vào trong xe, cởϊ áσ khoác của mình đắp lên người cô.

“Cậu không hôn tôi, còn đánh tôi…” Lê Nam Trân không ngừng nhìn chằm chằm anh, khuôn mặt đẫm nước mắt.

Kỳ Hàn sửng sốt một lúc, tháo kính ra, cúi người xuống, đôi môi đặt lên trán Lê Nam Trân, sau đó chậm rãi di chuyển, lướt qua mũi cô, rồi chạm vào má cô, cuối cùng chạm nhẹ vào môi cô.

Kỳ Hàn dùng chóp mũi cọ cô: “Về nhà cùng tôi được không? Bạn học Lê.”

Lê Nam Trân cúi đầu không nhìn anh, cũng không trả lời, Kỳ Hàn đứng thẳng người, ngồi vào ghế, lái xe về phía trước.

Một đường không nói chuyện.

Kỳ Hàn vốn tưởng rằng Lê Nam Trân đã ngủ quên ở ghế sau, không ngờ vừa mở cửa ra, lập tức đối diện với đôi mắt ngây thơ của cô.

“Kỳ Hàn.” Lê Nam Trân lớn tiếng gọi anh, “Tôi không đi được nữa, cậu cõng tôi được không?”