Chương 37: Say rượu

“Lê Nam Trân, cô vẫn còn ngồi đây suy nghĩ đấy à?”

Một giọng nói xa lạ vang lên trên đỉnh đầu của Lê Nam Trân, khiến ba người đang thưởng thức Love Show giật mình.

Lê Nam Trân ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, thốt lên một cách cường điệu: “Trời ạ, làm tôi sợ muốn chết! Gà gáy từ chỗ nào phát ra vậy?”

Lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Lê Nam Trân và Úc Khả trời sinh không hợp nhau, cho dù có hai con búp bê đáng yêu, được chải chuốt gọn gàng thì chưa đến mười lăm phút, cả hai sẽ đánh đến mức đầu tóc bù rù.

Mặt Úc Khả tối sầm, sau đó châm chọc nói: “Cô cứ giả vờ đi, bị đuổi ra khỏi nhà phải ở khách sạn, còn ra vẻ làm tiểu thư làm gì?”

“Ồ! Cuối cùng tôi cũng biết vì sao hôm nay ở khách sạn đen đủi rồi!” Vẻ mặt Lê Nam Trân bừng tỉnh, nhìn về phía Thi Tỉnh Lôi.

Thi Tỉnh Lôi lập tức hiểu ra: “Này, sao cô dám, cô không thấy quyền riêng tư bị xâm phạm rồi sao?”

Vài năm trước, khách sạn nhà họ Úc xảy ra một vụ bê bối về việc lộ quyền riêng tư khiến giá cổ phiếu giảm mạnh, dòng họ thiếu chút nữa rớt khỏi thành phố C.

Úc Khả chưa kịp phản bác, một người phía sau đã lập tức bênh vực: “Cô Lê biết ăn nói như vậy, xem ra chỗ ở hiện tại của cô cũng như vậy? Nhưng sao cô lại ở khách sạn?”

Thật không có nhã ý, Úc Khả không bởi vì cô gái bênh vực mình mà lau mắt nhìn, ngược lại còn trừng mắt nhìn cô gái kia.

Lê Nam Trân không biểu hiện gì cả, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ cô gái này làm trong khách sạn, cho nên mới nịnh bợ Úc Khả.

“Ừm… Đại khái chính là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa*?” Ngoài mặt Lê Nam Trân cười mà trả lời, cô gái này họ Mã. Uông Phục xem kịch, không nhịn được cười thành tiếng.

*Lạc đà gầy so ra còn lớn hơn ngựa: dù lạc đà có gầy gò, nhưng khung xương của nó vẫn lớn hơn con ngựa. Ý nói: dù gia đạo có sa sút trở thành gia đình bình thường thì so ra vẫn hơn những gia đình vốn đã bình thường.

Cô Mã còn muốn nói thêm gì nữa nhưng bị Úc Khả ngăn lại, nhanh chóng rời đi.

“Tốt nhất cô vẫn có thể làm đại tiểu thư.” Úc Khả liếc nhìn Lê Nam Trân từ đầu tới cuối, để lại một câu đầy ẩn ý rồi rời đi.

“Hai ngươi đấu đá từ bé đến lớn, không thấy chán à?”

“Phiền, tớ phiền muộn muốn chết!”

Thi Tỉnh Lôi nhìn vẻ mặt bực bội của Lê Nam Trân cụng ly với Uông Phục, bất giác cảm thấy câu nói của cô không phải đang trả lời câu hỏi của mình.

Thi Tỉnh Lôi vốn không lo lắng, Uông Phục và Lê Nam Trân uống rượu rất giỏi, sẽ không dễ say, nhưng hiện tại bọn bọ uống càng lúc càng hăng, cả hai nhìn chằm chằm Love Show trên khán đài, rất giống như chuẩn bị cầm dao lên chém người.

“Hai người… Làm gì vậy?” Cô ấy do dự hỏi một câu, Uông Phục không tự nguyện nói “Uống rượu.” Lê Nam Trân liếc nhìn điện thoại một lúc, hoàn toàn không để ý đến cô ấy.

Lê Nam Trân thật sự buồn bực muốn chết.

Không biết đám “người nhà” tuyên bố đuổi cô ra khỏi nhà gặp chuyện gì mà liên tục đổi số gọi cho cô.

Cô thật sự không nghĩ ra bất kỳ điều tốt đẹp nào có thể xảy đến với mình —— thậm chí ngoại trừ việc buôn bán người, cũng không nghĩ ra được chuyện xấu nào khác.

Đúng lúc này, đột nhiên nhận được tin nhắn của Kỳ Hàn: “Ở nhà?”

Kỳ Hàn biết chắc chắn cô không ở nhà, lúc này anh chỉ muốn xác nhận xem cô có an toàn không, không ngờ Lê Nam Trân ở bên kia “đang nhập tin nhắn” một lúc lâu mới gửi một tin nhắn đến “Tuyên bố / yêu cầu giam giữ cậu!”

Lê Nam Trân đã uống say, lúc này rất phiền phức, hơn nữa rượu vào thêm can đảm, muốn bày tỏ sự bất mãn của mình với anh, nhưng gõ chữ rất khó khăn. Cô gõ nửa ngày vẫn không nêu được điều mình muốn nói, vì thế nổi giận gửi giọng nói qua: “Cậu là…ai mà muốn khống chế tôi? Tôi không bao giờ…đến chỗ cậu nữa! Đừng nghĩ tới việc đi tìm tôi!”

Thi Tỉnh Lôi trợn mắt, há hốc mồm nghe Lê Nam Trân phát ra giọng nói không rõ, sau đó nhìn Uông Phục đặt chai rượu xuống, không biết gọi điện cho ai mà bắt đầu nói linh tinh. Chuyện xảy ra quá nhanh, căn bản không kịp phản ứng.

Kỳ Hàn rõ ràng nghe thấy giọng của Lê Nam Trân không đúng, vì vậy anh gọi điện cho cô, nhưng bị cúp máy, giây tiếp theo anh gọi lại thì phát hiện mình bị chặn.

Thi Tỉnh Lôi nhìn thấy hai chữ “Kỳ Hàn” hiện lên trên màn hình điện thoại của Lê Nam Trân, lại thấy cô lưu loát chặn số, cảm thấy bản thân đang xuyên vào một chiều không gian khác.