"Em..."
Ở dưới ánh mắt lạnh lùng như băng giá của người đàn ông, Tô Thải Phượng như trái cà rũ sau sương, lập tức im miệng.
Tả Trấn Xuyên không hề nhìn Tô Nhiễu, mà vòng qua bàn rồi lập tức đi làm.
Sau khi hắn ta đi rồi, Tô Thải Phượng mới chạy vội tới trước mặt Tô Nhiễu, chỉ vào mũi cô mắng: "Tao nói cho mày nhé con đĩ! Bỏ ngay cái ý đồ xấu xa đó của mày đi! Mấy năm nay tao xử lý không biết bao nhiêu con thích làm bồ nhí của chồng tao rồi, loại chưa đủ lông đủ cánh như mày đừng có hòng đấu với tao! Cho dù mày là em gái ruột của tao, tao cũng xử mày như thường!"
Tô Nhiễu cúi đầu không nói lời nào.
Tô Thải Phượng cho rằng cô sợ cô ta, bèn hừ lạnh một tiếng rồi bước đi: "Dọn bàn cho sạch vào, lát nữa mày ra ngoài mua thức ăn, về sau việc nhà giao cho mày hết, đừng để tao tức giận!"
Tô Nhiễu chờ cô ta về phòng, mới thở dài một hơi. Làm cái nhiệm vụ quỷ quái này, lại còn phải thử thách diễn xuất với tính nhẫn nại?
"008, ta có thể trực tiếp đánh ngất Tô Thải Phượng được không?"
"Không được nha ký chủ, ngươi là người làm nhiệm vụ, một khi làm tổn thương bất cứ ai trong thế giới, ngươi đều sẽ bị thiên đạo cưỡng chế đẩy ra khỏi thế giới nha."
Tô Nhiễu có suy đoán: "Ác quỷ cũng không thể làm bị thương người?"
Suy đoán sai, lại nghe 008 nói: "Thế giới mà ác quỷ lựa chọn là thế giới có thể dung hợp được từ trường của hắn, khác với chúng ta, chúng ta là nửa đường chen vào, không thuộc phạm vi bảo vệ của thiên đạo."
"..." Tô Nhiễu trợn mắt coi thường.
Cô nhìn bên ngoài, nói ra ý nghĩ trong lòng: "008, Tả Trấn Xuyên này thực sự kỳ quặc ghê. Rõ ràng không hề yêu Tô Thải Phượng, vì sao không ly hôn chứ? Anh ta không phải ác quỷ? Ác quỷ chắc chắn sẽ hành động không theo lẽ thường rồi."
Hệ thống 008: "Điều này thì ta cũng không biết, cần ký chủ tự tìm tòi."
Tô Nhiễu cười lạnh: "Hóa ra ngươi chẳng giúp được gì ta, cái gì cũng cần ta tự đi tìm đi làm đúng không?"
Hệ thống không đáp, tương đương chấp nhận.
Cô không muốn quan tâm cái hệ thống này nữa.
Cô cầm 50 đồng mà Tô Thải Phượng để trên bàn rồi ra ngoài.
Tô Thải Phượng làm vậy là đề phòng cô ăn bớt tiền, mỗi lần mua đồ ăn chỉ cho 15 đồng, thật kẹt sỉ, 15 đồng thì mua được cái gì?
Tô Nhiễu cầm tiền đứng trên đường, không đi chợ, mà vòng đi trung tâm thành phố.
Ở trạm chờ xe buýt, có mấy tên nhóc trẻ tuổi cứ nhìn cô mãi, thi thoảng còn châu đầu ghé tai.
Tô Nhiễu gặp tình huống kiểu này nhiều rồi. Khuôn mặt này của cô tuy không phải khuynh quốc khuynh thành, nhưng chắc chắn thuộc hàng đầu. Mái tóc dài đen nhánh và làn da trắng nõn như sữa càng khiến cô thanh thuần xinh đẹp, khiến người ta không dời mắt ra được.
Quả nhiên, mấy tên kia xin số điện thoại của cô, nhưng bị cô mỉm cười từ chối khéo.
Tô Nhiễu đi vào trong một tòa nhà lớn, lên thang máy tới tầng 14.