Trên bàn xào ba món, củ cải xào thịt khô, bắp cải luộc, cà tím, cà tím luộc chỉ cho chút muối, cho chút hành hoa rồi trộn lẫn.
Từ trong ánh mắt mấy đứa nhỏ, Vương Ngọc Thanh có thể nhìn ra ba món ăn này đã vô cùng phong phú đối với bọn nó, đặc biệt là Kỷ Mai Mai cười hì hì nói: "A a, có cơm trưa ăn rồi.”
Thời đại này, nông dân đặc biệt nghèo khó trong nhà sẽ không ăn cơm trưa, từ những lời này Vương Ngọc Thanh liền nghe ra, Kỷ gia có lẽ rất ít ăn cơm trưa.
Kỷ Tiểu Minh cũng vui vẻ bổ sung một câu: "Cũng không phải rau dại và dưa chua, có thịt.”
Về phần cơm, trước mặt cô là một chén cơm lớn thơm ngào ngạt, mà trước mặt Kỷ Học Ninh và bà nội Kỷ lại là cháo làm từ bã ngô, trong chén của ba đứa nhỏ thì chưa đến nửa bát cơm, còn lại trộn lẫn với bã ngô.
Bà nội Kỷ đặc biệt đặt thịt khô củ cải trước mặt cô, vẻ mặt hòa ái nói: "Nếm thử tài nấu nướng của lão Tứ, nó còn cho gia vị con mua hôm nay, mùi rất thơm.”
Kỷ Tiểu Minh trông mong nhìn chằm chằm miếng thịt khô thưa thớt bên trong củ cải, vừa vươn đũa ra, Kỷ Đại Minh liền quát: "Tiểu Minh!”
Nó sợ tới mức vội vàng rụt tay lại.
Kỷ Mai Mai mềm mại mở miệng: "Thịt là cho mẹ ăn, không phải chúng ta ăn đâu anh hai.”
Lời này vừa nói ra càng làm cho cổ họng Vương Ngọc Thanh chua xót, cô vẫn không động đũa, mà bà Kỷ bên cạnh lo lắng hỏi: "Sao vậy, có phải không hợp khẩu vị hay không? Là lỗi của chúng ta, lần đầu tiên tới nhà mà chúng ta cũng không lấy ra thứ gì tốt chiêu đãi con.”
Nói xong, ngón cái bà xoa xoa đũa, xấu hổ không thôi.
Vương Ngọc Thanh đột nhiên bưng cơm gạo trước mặt lên xớt một ít vào bát bà nội Kỷ nãi nãi, nói: "Nội, một mình con ăn cơm sao được, người một nhà chúng ta chia nhau ăn.”
“Cái này không được, con ăn, con ăn đi.”
Bà nội Kỷ luống cuống, lần mò bắt lấy tay Vương Ngọc Thanh.
Mấy người đều kinh ngạc nhìn Vương Ngọc Thanh, Vương Ngọc Thanh liền nói: "Sao không được, nội, chúng ta có phải là người một nhà hay không?”
Bà nội Kỷ lại đáp: "Sau này cũng không phải thường xuyên được ăn ngon, bà nói ra thì thật xấu hổ, nhưng chúng ta có thể ăn no đã không tệ, hơn nữa hôm nay là ngày đầu con đến nhà, nhất định phải ăn gì ngon ngon, dù sao con còn mới đi một quảng đường xa.”
“Vậy cũng không được.”
Vương Ngọc Thanh cự tuyệt, sau đó nghiêm túc nói: "Mọi người không ăn, con cũng không ăn.”
Thời đại hiện tại, nông dân một năm bốn mùa rất ít được ăn cơm ngon, một chút gạo trong đội chia đều phải giữ lại ăn tết, mà mình vừa đến lại nhận cả bát cơm lớn.
Cộng thêm một chút thịt khô này, có lẽ cả nhà bọn họ luyến tiếc ăn mà muốn giữ lại lễ mừng năm mới.
Nếu như người nhà này đối xử không tốt với cô thì cô sẽ không chút do dự ăn hết bát cơm lớn, nhưng, hết lần này tới lần khác bọn họ đều rất tốt với cô.
Bà nội Kỷ nghe xong thì không từ chối nữa, trên mặt nở nụ cười hiền lành, nước mặt cũng chảy xuống.