Chương 43

Lúc này, trong nhà liền có người đang gọi cô ấy: “Anh Tử, còn không mau đi vào giúp đỡ mẹ chồng mày bưng thức ăn, làm cái gì cũng lề mề, không biết được tích sự gì?”

Anh Tử cảm thấy mất mặt, cô ấy còn không dám ngẩng đầu nhìn Vương Ngọc Thanh mà vội xách thùng nước rửa chén hốt hoảng đi vào.

Vương Ngọc Thanh nhìn bóng lưng của đối phương, cảm thấy có chút giống nguyên chủ, nhưng nguyên chủ đôn hậu thành thật, trong khi cô ấy lại có chút nữ tính mềm yếu, đều là người đáng thương bị người nhà khi dễ.

Cô lại vòng qua cửa đi tới bên cạnh chuồng heo, heo ở bên trọng rất sạch sẽ, heo con trắng trẻo mập mạp, da lông bóng loáng chỉnh tề, ánh mắt sáng ngời có thần, lúc nhìn thấy cô thì sợ hãi trốn ở một bên.

Vương Ngọc Thanh liếc mắt một cái liền nhìn ra heo con này được nuôi rất khỏe mạnh, liền không khỏi bội phục Kỷ Học Ninh, một tên đàn ông cao lớn lại có thể nuôi heo tốt như vậy.

Lúc này, Kỷ Học Ninh đi ra, trong tay cầm một thùng thức ăn cho heo.

Vương Ngọc Thanh nhìn thoáng qua, hỏi: "Trong này là cái gì?”

Kỷ Học Ninh biết người thành phố không nuôi heo, cô không biết cũng bình thường, thế là mở miệng trả lời: "Cỏ nước và cám ngô, luộc với nước.”

Vương Ngọc Thanh biết thời đại này, mọi người nuôi heo cơ bản đều là cắt cỏ, đào rau dại, trực tiếp ném cho heo ăn, không có thời gian rảnh rỗi nấu thức ăn cho heo.

Chỉ có thể đợi đến khi muốn bán thì mới cho heo ăn, ví dụ như cho một ít da cao lương, cám gạo, cám lúa mạch hoặc cám ngô, những thứ này xem như thức ăn gia súc, để cho heo béo lên.



Vương Ngọc Thanh khích lệ: "Anh thật tỉ mỉ, thật lợi hại, nuôi heo đến trắng trẻo mập mạp.”

Kỷ Học Ninh đổ thức ăn cho heo vào máng, dùng gậy quấy lên, hơn nửa ngày mới nói ra một câu: "Ừm, bà nội nói, sau này cũng nuôi em đến trắng trẻo mập mạp.”

Vương Ngọc Thanh: "......”

Heo đột nhiên ngẩng đầu hướng về phía Vương Ngọc Thanh ngáy khò khò vài tiếng, giống như đang nói: Mau đến, cùng nhau ăn, đừng khách khí.

Vương Ngọc Thanh nhanh chóng rời đi xa vài bước, trong đầu suy nghĩ lung tung, chính mình bị nhốt ở chuồng heo, quỳ rạp trên mặt đất, chờ hắn ném thức ăn.

Cô lẩm bẩm: "Ai muốn anh nuôi như heo chứ.”

Kỷ Học Ninh không nghe thấy, hắn cũng không biết nói gì, dù sao hai người chỉ mới quen biết nhau, hắn cũng không có gì để nói.

Lúc ăn cơm trưa, Vương Ngọc Thanh lại bị cảm động ào ào.

Cô cùng bà nội Kỷ, Kỷ Học Ninh, Kỷ Đại Minh ngồi vây quanh bàn đá, Kỷ Tiểu Minh và Kỷ Mai Mai bưng bát đũa đứng bên cạnh ăn.