Chương 42

Không thể không nói, hormone rắn rỏi vừa thô vừa cường tráng như vậy bùng nổ, nghĩ tới mình là vợ hắn, sớm muộn gì cũng phải ngủ một cái ổ chăn, khiến toàn thân cô đều nóng bừng lên.

Kỷ Học Ninh đột nhiên xoay người, bốn mắt nhìn nhau.

Mặt Vương Ngọc Thanh trong nháy mắt đỏ như mông khỉ, cổ họng khô khan ho khan vài tiếng, xoay người hoảng hốt chạy ra khỏi phòng.

Kỷ Học Ninh lau mồ hôi trên trán, cũng không hiểu cô bị làm sao? Là đột nhiên quay đầu dọa cô hoảng hốt?

Ngoài cửa.

Vương Ngọc Thanh cầm lấy quạt bồ trên bàn đá điên cuồng quạt gió, tim còn đang đập thình thịch, vừa rồi nghĩ bậy bạ còn bị bắt được, cũng không biết hắn ở bên trong có nhìn ra cái gì không?

Cô bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước của nguyên chủ, sau khi Kỷ Học Ninh và Vương Ngọc Yến ly hôn thì lại cưới một người vợ, trong trí nhớ, hình như là người phụ nữ đã vạch trần Vương Ngọc Yến nɠɵạı ŧìиɧ, về phần tên gọi là gì, trông như thế nào, không biết.

Mà ở kiếp trước của cô, cô chỉ là nhân viên nhỏ bình thường ở tầng dưới, mấy lần cô nhìn thấy Kỷ Học Ninh từ xa khi hắn đến kiểm tra công ty con, có một lần đứng bên cạnh hắn là một người phụ nữ quý phái sang trọng.

Đồng nghiệp nói, đó là phu nhân tổng giám đốc.

Đồng nghiệp còn nói, tổng giám đốc chỉ có một cô con gái, hắn đã đưa con gái ra nước ngoài, thông tin thân phận đều giữ bí mật.

Vương Ngọc Thanh đột nhiên thất kinh, cô tìm tòi tin tức còn sót lại của Kỷ Học Ninh ở kiếp trước, bất kể là tìm hiểu trên mạng hay thông qua đồng nghiệp thì đều không nghe nói đến Kỷ Học Ninh còn có ba đứa con.



Chẳng lẽ, bởi vì danh tiếng của hắn cao, cho nên mới giữ bí mật về chuyện ba đứa trẻ?

Đang lúc cô không hiểu, thì cách vách có một người phụ nữ cỡ tuổi cô, đối phương xách một chậu nước rửa chén đi ra, sau đó dùng sức đổ nước rửa chén xuống cống trước cửa.

Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào cô khi bước ra.

Vương Ngọc Thanh xuất phát từ lễ phép liền nở nụ cười, đối phương vốn đang cay lông mày, giờ phút này lại giãn ra một chút, cô ấy nhỏ giọng hỏi: "Cô là con gái hay vợ nhà này?”

Vương Ngọc Thanh ngẩn người.

Đối phương liền cười nói: "Tôi không phải người nhà này, tôi là người của đại đội Dương thôn bên cạnh, hôm nay là lần đầu tiên tôi đến cửa nhà trai, thương lượng chuyện đính hôn.”

Vương Ngọc Thanh ôn hòa cười: "Tôi là vợ mới cưới của Kỷ gia, hôm nay cũng là ngày đầu tiên tới nhà.”

Người phụ nữ nghe xong liền nhìn về phía căn phòng phía sau cô, tiến lên vài bước, mím môi khô nứt, do dự vài cái mới hỏi: "Mẹ chồng cô không cho cô làm việc sao?"

Vương Ngọc Thanh nghẹn lời, nếu như nói là bà Kỷ không cho mình làm, đối phương nghe xong sẽ mất bình tĩnh, tâm tính kém thì có lẽ còn mất cân bằng.

Cô nói: "Tôi lười, bản thân tôi không muốn làm.”

Người phụ nữ cúi đầu giống như tự giễu: "Thật tốt, nếu tôi không làm thì ba mẹ cũng sẽ bắt tôi làm.”