Vương Ngọc Thanh vắt khô khăn tay, sau đó bưng nước rửa mặt chuẩn bị đi đổ, nhưng lại được một đôi bàn tay lớn nhận lấy, bên tai vang lên giọng nói trầm ấm của Kỷ Học Ninh: "Để tôi đi.”
Cô lại định xách đồ đạc của mình vào trong phòng, thấy thế bà Kỷ vội nói: "Con cứ để ở đây cho lão Tứ, mắt bà không thấy rõ, mà phòng của con, chăn đệm bà còn chưa kịp dọn dẹp xong.”
Kỷ gia có bốn gian phòng, bên trái hai gian, bên phải hai gian, ở giữa là nhà chính, phòng bếp đơn độc xây ở bên cạnh, cách đó mấy chục bước còn có một gian lều tranh đơn sơ, đó là nơi Kỷ Học Ninh ở trước kia.
Từ khi Kỷ lão đại qua đời, chị dâu trở về thành, lão nhị cùng nhị tẩu phân gia, lão tam lập gia đình, trong nhà liền trống ra mấy gian phòng.
Trước kia bà Kỷ và ông Kỷ cùng ngủ một phòng với Kỷ Tiểu Minh, trên mặt đất lại dựng giường cho Kỷ Đại Minh ngủ, hai vợ chồng lão đại một phòng, hai vợ chồng lão nhị thêm con trai một phòng, lão tam một phòng, Kỷ Học Ninh liền tự nguyện ở trong lều cỏ bên ngoài.
Hiện tại, bà Kỷ ở cùng Kỷ Mai Mai, Kỷ Đại Minh và Kỷ Tiểu Minh một phòng, Kỷ Học Ninh một phòng, còn có một phòng trống.
Kỷ Học Ninh dọn dẹp phòng cho Vương Ngọc Thanh, sau đó cùng bà Kỷ vào bếp làm cơm trưa.
Vương Ngọc Thanh ở trong phòng đánh giá sơ qua, gian phòng rất nhỏ, giường trải ván, phía trên lót rất nhiều rơm rạ, lại trải lên một tấm bông mỏng manh, sau đó chính là đệm giường cùng chăn.
Bà Kỷ nói những thứ này là lúc Kỷ Học Ninh xuất ngũ lấy về từ quân đội, bà đã giặc sạch sẽ, ngày thường đặt ở trong tủ không nỡ lấy ra dùng.
Vương Ngọc Thanh có thể nhìn ra đây là bộ đồ dùng tốt nhất cũng là cuối cùng của Kỷ gia.
Đầu giường có một cái bàn nhỏ, trước cửa sổ có một cái tủ thấp, các loại đồ lặt vặt còn lại đều được Kỷ Học Ninh dọn dẹp ra ngoài, sau đó dọn vào một cái băng ghế mới.
Đồ đạc chỉ có bấy nhiêu, nhìn rất đơn giản nhưng cũng rất sạch sẽ, không quen cũng phải quen, đúng không? Giống như Vương gia, chuột cũng ra ngoài đi dạo giữa ban ngày.
Vương Ngọc Thanh lấy đồ đạc ra sắp xếp lại, sau đó thở dài một hơi thật sâu, từ nay về sau đây chính là nhà cô, mà cô sắp sửa chung sống cùng với một gia đình xa lạ.
Cô có chút tò mò về phòng bếp, cho nên nhịn không được chạy ra ngoài, nhưng mới vừa đi tới cửa sổ phòng bếp liền nghe thấy Kỷ Học Ninh và bà Kỷ đang nói chuyện.
Kỷ Học Ninh nhóm lửa, bà Kỷ ngồi bên cạnh bóc hành tỏi.
Kỷ Học Ninh đã đem chân tướng sự tình kể cho bà Kỷ nghe, bà nội Kỷ nói: "Mang người về như vậy thì đúng là không hợp lễ nghĩa, lẽ ra không thể mang về, phía sau còn có rất nhiều quy trình lễ nghĩa, thế nhưng đã nháo thành như vậy, mang về thì mang về, trong lòng bà cũng thoải mái, con cũng không cần nghe bà nhắc mãi bên tai, lúc đầu bà còn sợ người Vương gia sống chết không đồng ý, nhưng không ngờ đứa bé kia lại tự mình theo con về đây.”