Chương 40

“Tứ đại kiện, tiền nuôi dưỡng, chúng ta đáp ứng thì phải cho.

“Con cũng đừng lo lắng, tư tưởng của bà già này không có cứng nhắc như vậy, người đã vào nhà chúng ta, bà cao hứng còn không kịp.

"Hơn nữa, chỉ cần hai đứa sống tốt là được, bà không sợ người trong đại đội đâm chọt, nhà chúng ta nghèo, chị dâu cả con lại bỏ chạy, bọn họ đã sớm đâm chọt chúng ta, bây giờ có đâm thêm thì bà cũng không sợ.

“Bà chỉ sợ bọn họ đàm tiếu sau lưng Ngọc Thanh, ảnh hưởng không tốt đến con bé, sau này ra khỏi nhà sẽ bị chỉ trỏ. Đứa nhỏ tốt nghiệp, ở nhà không được cha mẹ yêu thích, đến Kỷ gia chúng ta lại phải sống nghèo khó, còn bị người ta nói này kia, con phải nhớ về sau đối xử với con bé, thời đại này nào có ai dám chưa kết hôn mà trực tiếp về nhà chồng đâu?

“Bà thấy con bé là đứa trẻ ngoan, cũng thích bọn trẻ, vào cửa liền để bọn trẻ gọi mẹ.”

Nói đến đây, bà nội Kỷ vui tươi hớn hở.

Kỷ Học Ninh châm lửa xong liềnđứng dậy: "Con đã biết.”

Bà Kỷ lại dặn dò: "Con cả ngày ra ngoài làm việc, những người đó chê cười con, con đừng để ý, chỉ cần con không ngủ chung chăn với Ngọc Thanh, thì sẽ phạm tội lưu manh, người có tâm tố cáo đến ủy ban nhân dân chúng ta cũng không sợ, hơn nữa các con vốn đã có hôn ước từ nhỏ, việc này coi như cha mẹ hai bên đồng ý, con còn cầu hôn, nhiều lắm là bị bọn họ nói xấu.



“Bọn họ không tiếp nhận là chuyện của bọn họ, chúng ta sống cuộc sống của chúng ta, con cũng không thể vì chuyện này mà không thoải mái, nhìn không nổi Ngọc Thanh.”

Kỷ Học Ninh bắt đầu cắt củ cải, đáp lại: "Nội, sao có thể chứ.”

Tuy hắn không giỏi nói chuyện nhưng trong lòng chứa một tấm gương sáng, hơn nữa cũng có thể phân biệt thị phi, mà cho dù bị mắng thì cũng là mắng hắn, tuyệt đối không để Vương Ngọc Thanh chịu thiệt thòi.

Bà Kỷ thở dài một hơi, còn nói: "Nếu con bé bị mắng, trong lòng sẽ không thoải mái, con phải tốn nhiều tâm tư đối tốt với cô ấy một chút, đã không có nhà mẹ ruột chống lưng, nếu như con còn không đối tốt với con bé thì nó sẽ rất đau lòng...... Mặc dù nói, người trong nhà con bé cũng không phải thứ tốt gì, bọn họ quá nhẫn tâm.”

“Vâng.”

Kỷ Học Ninh gật đầu.

Vương Ngọc Thanh đứng ở ngoài cửa rất là cảm động, bà nội Kỷ trong trí nhớ của nguyên chủ cũng rất hiền lành, hiện giờ lại rõ ràng cảm thụ được, cảm thấy bà chẳng những hiền lành, còn sống đặc biệt thoải mái, tư tưởng cũng không bị phong kiến cổ hủ trói buộc.

Lúc ấy cô vội vã rời khỏi Vương gia, cũng xem nhẹ tư tưởng bảo thủ của người thời đại này, phong tục truyền thống nghiêm trọng, quốc gia còn cường điệu giáo dục ý thức trách nhiệm của nam nữ trong lúc hôn nhân yêu đương, đừng nói là ở chung, hôn môi, nắm tay cũng không dám lộ ra trước công chúng.