Chương 38

Kết quả, người này trực tiếp bị cháu trai mang về nhà khiến bà hết sức thỏa mãn, cho nên không dám yêu cầu xa vời rằng cô có thể đồng ý cho mấy đứa nhỏ gọi mình là mẹ hay không.

Kỷ Mai Mai nghiêng đầu hỏi: "Nhưng anh trai nói cô ấy sẽ kết hôn với…ba…kết hôn với ba thì không phải là mẹ sao?”

Bé lại nhìn về phía Vương Ngọc Thanh: “Vừa rồi cũng đã nói từ nay về sau sẽ là mẹ của chúng ta mà?”

Bà Kỷ chỉ cười không nói, lúc Kỷ Tiểu Minh trở về đã kể chuyện vừa xảy ra cho bà biết, bà cũng đang chờ xem Vương Ngọc Thanh sẽ trả lời như thế nào.

Vương Ngọc Thanh sảng khoái trả lời: "Đúng vậy, sau này tôi chính là mẹ của các con, con cũng đừng gọi tôi là dì, cứ gọi là mẹ đi.”

Kỷ Mai Mai vừa nghe xong thì liền giãy khỏi tay bà Kỷ, thân thể nhỏ nhắn lập tức xông tới ôm hai chân Vương Ngọc Thanh, khuôn mặt dán vào khe hở giữa hai chân, thanh âm ngọt ngào ngấy ngấy: "Mẹ...... Mẹ......”

Kêu xong, chân ngắn còn nhảy lên phía trên: "Ôm...”

Trong tay Vương Ngọc Thanh còn đang cầm đồ, Kỷ Học Ninh bên cạnh sửng sốt nửa ngày, rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại nhanh chóng nhận lấy đồ.

Vương Ngọc Thanh nhìn bé gái đáng yêu muốn chết, tình mẫu tử cũng làn tràn ra: “Ai, Mai Mai…được, để mẹ ôm.” Sau đó khom lưng ôm lấy bé, rất nhẹ, không giống một đứa bé bốn tuổi mà giống hai tuổi hơn.

Kỷ Mai Mai cảm thấy người mẹ xinh đẹp trước mặt vừa thân thiết vừa đẹp mắt, so với tất cả dì, thím thì đều đẹp hơn, cô còn giúp anh trai giáo huấn Tào Hạo khiến bé vô cùng thích.

Đột nhiên, bé hôn một cái lên má Vương Ngọc Thanh, hôn xong cái đầu lông xù trốn ở trong lòng cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười ngại ngùng.

“Mai Mai......”



Kỷ Học Ninh nhìn hành động này, liền mắng nhẹ.

Vương Ngọc Thanh không thích trẻ con lắm, cảm thấy trẻ con nghịch ngợm quấy rối, còn có mấy đứa rất xấu xa, nhưng nhóc con trong lòng lại làm trái tim cô tan chảy: "Không sao.”

Bà Kỷ vội vàng đẩy Kỷ Tiểu Minh bưng nước rửa mặt bên cạnh, ý bảo nó cũng gọi.

Giọng Kỷ Tiểu Minh càng vang dội: "Mẹ......”

Vương Ngọc Thanh cũng trả lời một tiếng: "Ai.”

Kỷ Tiểu Minh trực tiếp đẩy Kỷ Học Ninh ra, cánh tay bưng nước rửa mặt đều mỏi nhừ, nó nói: "Mẹ, mẹ rửa mặt, rửa tay, lát nữa có củ cải xào thịt khô, tài nấu nướng của ba con rất tốt.”

Vương Ngọc Thanh thả Kỷ Mai Mai xuống, khom lưng rửa mặt rửa tay, nước đặc biệt mát mẻ, mà thời tiết này, rửa mặt liền rất thoải mái.

Kỷ Học Ninh lấy hết đồ Vương Ngọc Thanh mua ra: "Nội, đây là bút Ngọc Thanh mua cho bọn nhỏ, còn có xì dầu, giấm, muối, bột ngọt, đều là cô ấy mua.”

Như Vương Ngọc Thanh suy nghĩ, bà Kỷ vô cùng hài lòng với đồ cô mua, bà mừng rỡ, miệng không ngừng lặp lại: "Tốt, tốt, tốt, đứa trẻ này rất biết sống.”

Kỷ Tiểu Minh cầm bút cao hứng nhảy lên một tảng đá, sau đó lại ôm cây trúc ở cửa lớn tiếng nói: "Con có mẹ rồi, mẹ còn mua bút cho con.”

Nó khẩn cấp cầm bút đi tìm đại ca Kỷ Đại Minh còn đang làm việc, Kỷ Mai Mai cũng đi theo sau.