Chương 37

Vương Ngọc Thanh nhịn không được ôm lấy bà nội Kỷ, điều này làm cho bà sửng sốt, sau đó mới nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Bà biết con ở Vương gia chịu khổ, tuy chúng ta nghèo nhưng nhất định không để con phải chịu khổ cùng, nếu như sau này lão Tứ đối xử không tốt với con thì bà sẽ đánh chết nó, để xuống dưới đó, ông nội nó cũng không để yên.”

Những lời này lại làm cho Vương Ngọc Thanh rơi lệ.

Kỷ Học Ninh từ nhỏ đã biết bà nội và ông nội vô cùng thích Vương Ngọc Thanh, hôm nay hai người lần đầu tiên gặp mặt đã ôm nhau, giống như bọn họ mới là ông bà ruột vậy.

Còn có Vương Ngọc Thanh này, cũng không phải hắn nói xấu cô, đây là lần đầu tiên cô gặp bà nội? nhưng tại sao còn khóc thành như vậy?

Vương Ngọc Thanh không tiếp tục ôm bà Kỷ nữa, cô lau nước mắt rồi ôn hòa nói: "Bà nội, chúng ta sẽ không khổ mãi, sau này nhất định nhà chúng ta sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn.”

Bà nồi Kỷ cười nói: "Đúng đúng đúng, nhà chúng ta sau này sẽ có những ngày tháng tốt lành.”

Bà nội Kỷ cũng không có giáp mặt hỏi Vương Ngọc Thanh hoặc là Kỷ Học Ninh vì sao đến cửa cầu hôn lại đột ngột mang người về? Cũng không hỏi cha mẹ Vương Ngọc Thanh đồng ý thương lượng như thế nào.

Bà chỉ gọi Kỷ Tiểu Minh đến bảo nó bưng nước và khăn tay đã chuẩn bị sẵn ra cho Vương Ngọc Thanh rửa mặt và tay.

Lúc này Kỷ Tiểu Minh mới nhớ tới, nó hăng hái chạy đến phòng bếp, rất nhanh bưng ra một cái chậu gốm sứ, bên trong có nước mát mẻ, còn ngâm một cái khăn tay mới.



Kỷ Tiểu Minh nói: "Cái chậu rửa mặt này con đã rửa mấy lần rồi, rất sạch sẽ, khăn tay cũng mới tinh, cái kia..." Nó nhất thời không biết gọi là gì, cho nên chỉ ngượng ngùng cười.

Kỷ Mai Mai bên cạnh lại tiến lên kéo ống quần Vương Ngọc Thanh, ngẩng đầu, mở to hai mắt vừa tròn vừa to, mềm mại gọi: "Mẹ......”

Vương Ngọc Thanh: "......”

Một tiếng mẹ thình lình này khiến mặt cô đỏ lên, dù sao tốt xấu gì cô cũng đã độc thân 26 năm, ngay cả bạn trai cũng chưa có, nhưng hôm nay đột nhiên được một đứa trẻ bốn tuổi gọi là mẹ…

Bà Kỷ vội vàng đưa tay kéo Kỷ Mai Mai tới trước mặt mình, nhỏ giọng mắng: "Mai Mai con phải gọi là dì, hiện tại cũng không thể gọi mẹ, chờ dì và ba con kết hôn có giấy chứng nhận, thì con lại gọi mẹ.”

Nói xong, bà ngượng ngùng nói: "Ngọc Thanh à, trẻ con cái gì cũng không hiểu, con đừng trách nha.”

Bà Kỷ sợ Vương Ngọc Thanh để ý, dù sao cũng không phải mẹ ruột, lại không có giấy chứng nhận kết hôn, còn là một tiểu khuê nữ, lần đầu tiên tới cửa đã bị đứa nhỏ gọi là mẹ, nhất định sẽ xấu hổ, tính tình không tốt trực tiếp sẽ nổi giận.

Thật ra cho dù sau này kết hôn, nếu cô không cho bọn nhỏ gọi bằng mẹ thì bà cũng sẽ đồng ý.

Vương Ngọc Thanh có thể đi theo trở về, cũng làm cho bà rất khϊếp sợ, lần này để cho bà mối cùng Kỷ Ninh tới cửa cầu hôn, trong lòng bà cũng không nắm chắc, đại khái cảm thấy sẽ thất bại, nhưng cầu nguyện vào tài ăn nói của Trần Nga, tận lực thuyết phục Vương gia, sau đó đáp ứng yêu cầu của Vương gia để định hôn trước.