Bà ta mắng Vương Ngọc Yến là “nuôi chuột cắn túi vải”, sau một trận đánh chửi thì bị phạt rửa chén giặt quần áo, còn tịch thu tiền, sau này toàn bộ tiền lương phải nộp đầy đủ, một đồng tiền tiêu vặt cũng không cho.
Vương Ngọc Yến căm hận nhìn chằm chằm Vương Ngọc Thanh: "Ngốc nhị, chị có gan thì cứ đợi đó, sau này cũng đừng nghĩ sẽ được sống tốt.”
Vương Ngọc Thanh làm bộ sợ hãi, nhưng dù sao về sau cô cũng sẽ không đợi đến chết trong căn nhà này, cô biết Lâm Tuyết Mai đã nương tay rất nhiều, bởi nếu đổi lại là cô thì có lẽ sẽ ăn vài cái bạt tai, thậm chí bị phạt quỳ một đêm.
Thật ra Lâm Tuyết Mai không hoàn toàn tin lời Vương Ngọc Thanh, bà ta khôn khéo lại đa nghi, còn lục soát toàn thân Vương Ngọc Thanh một phen, cuối cùng vẫn không tìm được phân tiền nào.
Vương Ngọc Thanh đã sớm đoán trước, cô thẳng thắn để cho bà ta lục soát, nói: "Con thật sự đã cho Ngọc Yến.”
Lâm Tuyết Mai tìm không ra chứng cớ, lại vì đang tức giận chuyện Vương Ngọc Yến giấu tiền riêng, so với giấu tiền riêng, thì tóc của cô cũng không tính là chuyện gì.
Tuy nhiên bởi vì chuyện ban ngày nên Vương Ngọc Thanh bị phạt không được ăn cơm tối.
Mà sự thay đổi của cô cũng bị Vương Ngọc Lan cùng Lâm Tuyết Mai tinh mắt nhìn thấy, đặc biệt là lão tứ Vương Ngọc Quyên còn nói một câu: "Ngốc nhị không ngốc, hơn nữa hiện tại còn đẹp hơn chị ba.”
Vương Ngọc Thanh cũng không kinh hoảng, dù sao ở niên đại này trong tư tưởng của bọn họ không tồn tại cái gọi là ‘Trọng sinh", "Xuyên qua" nhiều lắm chỉ cảm thấy hôn mê một hồi tỉnh lại đầu óc biến linh quang, hoặc là trúng tà.
Vương Ngọc Lan dùng ánh mắt quan sát cô: "Trước kia co đầu rụt cổ, thở mạnh cũng không dám, sao hôm nay lại dám nói chuyện?"
Trong lời của Vương Ngọc Thanh còn mang theo hàm nghĩa khác: "Chị đọc nhiều sách, là phần tử trí thức, khẳng định biết một câu, bức nóng nảy, thỏ cũng sẽ cắn người.”
Vương Ngọc Lan cao cao tại thượng nhìn cô: "Cái này buồn cười, ai ép chị, không phải đều là do chị tự nguyện sao.”
Vương Ngọc Thanh cũng không nói nhiều với cô ta, cô liếc mắt nhìn bao lớn bao nhỏ trên ghế: "Ơ, đồ của chị còn chưa dọn về phòng sao, không phải là chờ tôi trở về thu dọn chứ? Tôi không tự nguyện đâu.”
Nói xong liền rời đi.
Vương Ngọc Lan cố ý để đồ ở chỗ này, thế nào cũng phải chờ ngốc nhị này trở về thu dọn, nhưng hiện tại lại bị chọc tức, sớm phải chịu ủy khuất ở nhà chồng, vốn định về nhà mẹ đẻ uy phong một phen nhưng kết quả vẫn là bị khinh bỉ!
Lâm Tuyết Mai nhìn bóng lưng Vương Ngọc Thanh rời đi, cân nhắc đủ loại, sau đó nói với Vương Kiến Đông đang hút thuốc bên cạnh: "Ông thấy sao, sáng sớm nay tôi đã cảm thấy nó không giống thường ngày.”
Vương Kiến Đông hừ hừ nói: "Không giống, cánh cứng rồi.”
Lâm Tuyết Mai hung hăng nói: "Cứng hơn nữa, tôi cũng có thể bẻ cánh!”
Vương Ngọc Thanh trở về phòng liền nhanh chóng đóng cửa, sau đó cởi giày ra, lấy ra một đồng từ bên trong, cô không khỏi cảm thán, hiện giờ một đồng cũng được xem như bảo bối.
Nhân lúc cả nhà tắm rửa xong, cô cầm chậu sơn đơn giản, khăn lông rách nát, còn có một bộ quần áo vá đầy để đi tắm.
Tuy rằng trong trí nhớ biết nguyên chủ thường xuyên bị đánh bị véo, nhưng khi cởϊ qυầи áo ra nhìn thấy từng mảng từng mảng vết bầm tím, màu tím đậm, màu xanh tím, còn có màu vàng, rõ ràng chính là vết thương mới chồng lên vết thương cũ.
Mãi cho đến khi nằm ở trên giường ngủ, ngực của cô vẫn còn đau nhức, cha mẹ này lòng dạ có bao nhiêu ác độc. Mà vài năm sau, cha mẹ nguyên chủ bị tai nạn lao động, một người bị liệt còn người còn lại chết vì bệnh hiểm nghèo, lúc đó, nói không chừng cô còn có thể thay đổi được chút cục diện.