Chương 12

Ngày hôm sau, cô thức dậy từ sớm, sau đó làm giống như nguyên chủ, đến cửa sổ phòng của Lâm Tuyết Mai để lấy chìa khóa, nhận bốn quả trứng gà cùng bột ngô và một ít lúa mạch.

Bốn quả trứng gà theo thứ tự là chị cả Vương Ngọc Lan một quả, con trai út Vương Ngọc Bảo một quả, Lâm Tuyết Mai cùng Vương Ngọc Quyên chia một quả, Hạ Kiến Đông cùng Vương Ngọc Yến chia một quả.

Dĩ nhiên không có phần của cô.

Lúa mạch và bột ngô dùng chung để nấu canh, nhà bếp có rau cải trắng cùng khoai lang khô có thể thêm vào.

Vương gia cũng có chút gia sản nhưng Lâm Tuyết Mai là loại người nắm một phân tiền có thể nắm đến mồ hôi, ra cửa đi thăm thân thích lại mang hai tay trống trơn.

Vương Ngọc Thanh xin thêm một quả trứng là dùng tên của Vương Ngọc Lan để xin, dù Lâm Tuyết Mai rất không nỡ nhưng vẫn cho, bởi vì ngay hôm qua con gái lớn trở về đã mang theo không ít đồ.

Lâm Tuyết Mai cũng không lo lắng Vương Ngọc Thanh ăn vụng, bà ta hiểu rất rõ nguyên chủ, tuy rằng ngày hôm qua đã xảy ra ít chuyện cảm thấy ngốc nhị có chút thay đổi, nhưng sáng sớm hôm nay nhìn thấy cô vẫn thành thật dậy sớm lấy chìa khóa trước cửa sổ, bà ta ngáp một cái, nói với chồng: “Tôi còn tưởng người biến thành tinh, nhưng nhìn xem, nó vẫn ngoan ngoãn đi làm đồ ăn sáng cho cả nhà.”

Ngay cả Vương Ngọc Lan cũng ghé vào cửa sổ nhìn vài lần, cười lạnh: "Đúng là mạng nha hoàn cả đời.”

Vương Ngọc Thanh ở phòng bếp bận rộn đến choáng váng đầu óc, đầu dính đầy khói, nấu cơm thì đơn giản, chỉ là nhóm lửa có chút khó, trước tiên dùng diêm quẹt lửa, sau đó đốt lông tùng, lại nhanh chóng bẻ một ít cành cây nhỏ, cuối cùng ném củi to vào.

Lăn qua lăn lại mười lần cuối cùng cũng đốt được lửa, chỉ là dùng hết một hộp diêm, ừm, tạm được.



Cô có chút tự hào, tự hào tâm tình liền tốt, tâm tình tốt thì khẩu vị cũng tốt, khẩu vị tốt liền ăn một hơi hết năm quả trứng, ăn xong có chút no, no rồi thì lại uống thêm một bát canh nóng hổi.

Ăn uống no đủ, bên ngoài liền ầm ĩ.

Cô biết hôm nay Kỷ Học Ninh và bà mối sẽ đến, nhưng không biết thời gian cụ thể, hiện tại đến cũng rất trùng hợp. Cô vội vàng trở về phòng thu dọn quần áo cất vào trong túi da rắn rồi mang túi lên vai, chạy ra sân.

Mọi người trong phòng đều chen chúc ở cửa nhìn bà mối và Kỷ Học Ninh bên ngoài, cho nên không có ai chú ý tới cô.

Lâm Tuyết Mai đứng ở trên ngưỡng cửa, trong tay cầm cái chậu rửa mặt tráng men nền trắng chữ đỏ, hiển nhiên nước đã hắt ra ngoài, bà ta đang nói chuyện với bà mối, bởi vì dùng tiếng địa phương, cho nên Vương Ngọc Thanh nghe không hiểu lắm.

Có một câu nghe hiểu, là "Ăn lương dựa vào công việc, dùng tiền dựa vào cứu tế, sản xuất dựa vào vay vốn" gả cho đại đội các anh, tôi đây ngại mất mặt.

Còn lại đại khái ngoài sáng trong tối ghét bỏ Kỷ gia nghèo, muốn trèo cao, không xứng với Vương gia.

Cái này bà ta cũng không sợ mất mặt, dù sao cảm thấy mình chiếm lý, thuận tiện còn muốn khoe khoang đứa con gái ngốc nhà mình đã có người đến xin cưới.

Vương Ngọc Thanh thò đầu ra từ khe hở cửa, len lén đánh giá Kỷ Học Ninh, diện mạo của đối phương ở trong trí nhớ cô rất mơ hồ, tuy nói vào năm 2023 cô có lần chen chúc với đồng nghiệp cũng đã nhìn thấy hắn mấy lần, nhưng lúc đó hắn đã là ông già hơn 70 tuổi rồi.