Chương 40: Giám định chữ viết tay 3

Giản Tĩnh lại nói: "Tôi đã đến phòng Hành chính. Theo hồ sơ ghi chép, vào ngày 20 tháng 4, văn phòng của bộ phận mua hàng đã thay một chiếc bàn bị hỏng. Nói đúng ra thì bây giờ bàn ghế cũng không bền lắm, nhưng cũng không đến nỗi mới nửa năm đã hỏng rồi chứ? Trừ khi có ai đó muốn hủy thi diệt tích. Nhưng cô lại không biết cái bàn đó căn bản không bị vứt đi, nó đã được bên hành chính nhét vào văn phòng cho nhân viên dọn dẹp."

Sắc mặt quản lý Tôn hơi biến đổi.“Tôi nghĩ với công nghệ ngày nay thì sẽ không khó để phát hiện ra vết máu chảy trên đó đâu.” Giản Tĩnh dừng lại, mở lời trước để chặn lời ngụy biện của quản lý Tôn: “Cô đừng nói là tay Lữ Tuyết bị thương chảy máu ra nhé?"

Quản lý Tôn nghiến răng: "Không được sao?"

“Cô có thể thử xem, nhưng tôi khuyên cô không nên làm như vậy.” Giản Tĩnh nhấn mạnh: "Cảnh sát sẽ luôn có cách để vạch trần sự dối trá của cô. Khi đến lúc đó cô sẽ phải trả giá nhiều hơn so với việc tự thú đấy.”

Chuông điện thoại di động reo lên, đã đến mười giờ.

“Tôi còn có việc, quản lý Tôn cứ từ từ suy nghĩ đi.” Cô nói: "Phạm sai lầm không đáng sợ, kịp thời thừa nhận sửa sai thì sẽ luôn có cơ hội làm lại một lần nữa. Nhưng nếu cô mù quáng cố gắng che giấu những sai lầm của mình thì cuối cùng sẽ chỉ đi đến con đường diệt vong thôi.”

Huyết sắc trên mặt quản lý Tôn dần nhạt đi, nhưng trong lòng cô ta vẫn ôm tâm lý may mắn, trầm mặc không nói.

Giản Tĩnh nhẹ nhàng thở dài, không cần phải nhiều lời nữa. Cô đã suy luận tình tiết vụ án đến đây rồi, những gì có thể làm được cô đã làm hết. Nếu quản lý Tôn không đến mức không có thuốc nào cứu được thì chắc chắn sẽ cô ta có thể đưa ra lựa chọn đúng đắn.

Không ai có thể thoát khỏi cái giá phải trả cho tội ác của mình.

Khi nhìn về phía bồn hoa mỗi ngày, cô ta có bao giờ hối hận không?

[Nhiệm vụ đã hoàn thành, hệ thống đang tính toán.]

Tại sao nhiều người muốn trở thành ngôi sao?

Có lẽ là do khoảnh khắc này.

Khi Giản Tĩnh vội vã bước vào phòng đọc sách thì cô đã bị tình hình ở hội trường làm cho giật mình.

Căn phòng nhỏ chật ních những độc giả nhiệt tình với những ánh mắt say mê ngưỡng mộ, trên khuôn mặt họ là những nụ cười nồng nhiệt và vui sướиɠ. Có người cầm hoa, có người mang theo bánh ngọt, ngay vào lúc cô đến thì họ đều vui vẻ reo lên.

Sự cuồng nhiệt của người hâm mộ còn nóng hơn cả đợt nắng nóng mùa hè, máy điều hòa đã mở ở nhiệt độ 23°C nhưng nhiệt độ thực tế trong phòng ít nhất phải 27-80°C.

Một giọt mồ hôi nhẹ chảy sau lưng cô, không chỉ có cảm giác lâng lâng khi được người người sùng bái mà cô còn cảm thấy sự hồi hộp khi được mọi người vây xem.

Giản Tĩnh hít một hơi thật sâu, nhanh chóng bật trạng thái ‘tập trung’ để ép bản thân bình tĩnh lại.

Cô chậm rãi đi đến giữa gian hàng, cúi đầu chào: "Cảm ơn tất cả các bạn đã đến tham dự sự kiện ký tên của tôi."

"A a a, Giản Tĩnh!"

"Chị Tĩnh Tĩnh, tôi rất thích chị!"

"Chúc ‘Bác sĩ ác quỷ’ giành thắng lợi lớn!"

Đám fan hâm mộ đáp lại bằng một loạt tiếng hò reo phấn khích.

Theo quy trình Giản Tĩnh sẽ có một bài phát biểu ngắn trước khi ký tên.

Khang Mộ Thành nói nếu cô có thể chia sẻ kinh nghiệm sáng tạo của mình hoặc cảm ơn người biên tập và độc giả đã ủng hộ mình, nhưng tuyệt đối không được đề cập đến chuyện tự tử. Nếu ai đó hỏi thì phải nói rằng đó là một sự hiểu lầm, sau đó không giải thích bất cứ điều gì nữa.

Tương tự như vậy, phải nói là chưa từng nghe quá lời ám chỉ của nhà văn Ngô, nói là tôi không biết, cứ duy trì việc mỉm cười là được.

“Nói càng nhiều càng dễ mắc sai lầm, càng nói ít càng ít sai!” Anh chu đáo nói thêm: "Đừng đánh giá thấp khả năng diễn giải của phóng viên.”

Tuy nhiên, họ đã đoán đúng là có người gây rắc rối nhưng lại không ngờ tới nội dung.

Tự sát đã là chuyện cũ cách đây vài tháng rồi, làm sao có thể so sánh với tin tức nóng hổi mới ra lò chứ?

"Cô Giản, xin thứ lỗi." Một phóng viên đứng lên: "Tôi nghĩ rằng còn có một điều khác cần cô trả lời hơn là những lời cảm ơn."

Cô nhướng mày: "Mời nói."

“Theo lời người trong tiệm sách tiết lộ thì hai tiếng trước họ đã phát hiện ra một xác chết ở đây.” Người phóng viên ném ra một tin tức như sấm giáng giữa trời, cười nói: “Xin hỏi cô Giản, chuyện này có đúng không?”

Không đợi Giản Tĩnh trả lời anh ta đã liên tục hỏi tiếp: "Nếu là thật thì người đã khuất là ai? Tại sao cô lại muốn bưng bít tin tức? Người đã khuất có liên quan gì đến cô không?"

Hiện trường im lặng hoàn toàn!