Chương 39: Giám định chữ viết tay 2

Giản Tĩnh tìm gặp cửa hàng trưởng, hỏi lại toàn bộ câu chuyện về việc từ chức của Lữ Tuyết.“Cô ấy hành động rất đột ngột, không hề có dấu hiệu gì trước đó.” Cửa hàng trưởng nhớ lại: "Sáng ngày 15 tôi nhìn thấy lá đơn từ chức của cô ấy trên bàn, nói là ở nhà có việc nên không thể tiếp tục làm nữa. Cũng không cần lương tháng này luôn."

“Đơn từ chức vẫn còn chứ?” Giản Tĩnh gấp gáp hỏi.

"Để tôi tìm thử." Cửa hàng trưởng lục trong ngăn kéo, miệng thì nói: "Đơn từ chức của chúng tôi là phải giao cho bộ phận nhân sự, nhưng lúc đó vì tôi cảm thấy quá đột ngột, cũng thấy đáng tiếc, muốn nói chuyện kỹ hơn với cô ấy cho nên vẫn giữ lại, chỉ nói với bên nhân sự là cô ấy xin nghỉ phép. Nhưng sau đó tôi không liên lạc được nên mới coi như đã chấm dứt hợp đồng."

Anh ta lục tung các ngăn kéo rất lâu, cuối cùng cũng tìm thấy lá thư từ chức đã mất tích từ lâu bị kẹt trong kẽ hở.

"Cũng may là nó rơi ở trong kẽ hở này, nếu không thì có lẽ đã bị xé vụn làm giấy vụn rồi." Cửa hàng trưởng thở phào nhẹ nhõm, nói thành khẩn: “Mong là cái này giúp được cô. Không ngờ Tiểu Lữ lại xảy ra chuyện như vậy… Biết thế thì lúc trước nên hỏi thêm mấy câu. Một năm rồi…”

Anh ta lắc đầu, không nói thêm câu nào nữa.

Giản Tĩnh mở đơn từ chức ra, nội dung trong đó là một mẫu đơn từ chức thông thường, kiểu Tống thể cỡ số 5, không phải chữ viết tay, không có gì để nói, chỉ có chữ ký là chữ viết tay.

Cô cũng yêu cầu cửa hàng trưởng tìm những món đồ có tên nhân viên trong nhà sách để tiện cho việc xác minh chữ viết tay.

Nói thực ra trong văn phòng vào ngày nay không còn dùng đến giấy tờ viết bằng tay nữa, cuối cùng họ phải đến phòng tài vụ để lấy sổ ký nhận lương và các khoản thanh toán.

Trong đó không chỉ có chữ ký của tất cả nhân viên, mà còn có chữ số ghi số lượng, ngày tháng.

Giản Tĩnh căn cứ theo nguyên tắc có thể tiết kiệm sẽ tiết kiệm hết mức, trước tiên giám định so sánh giữa bút ký của quản lý Tôn và đơn từ chức.

Khớp rồi.

Lúc này vẫn còn mười phút trước khi bắt đầu hội ký tên vào lúc mười giờ.

Khi quản lý Tôn bước vào văn phòng cửa hàng trưởng thì cô ta đã hiểu mình xong đời rồi.

Nghe nói nhà văn sẽ tổ chức buổi ký tên hôm nay, là một tiểu thuyết gia suy luận. Lúc này cô đang ngồi trên ghế sô pha, lạnh lùng nhìn cô ta.

Không ngờ đối phương lại trẻ tuổi vậy, nhưng Tôn Băng lại không dám thở phào nhẹ nhõm, ngược lại ánh mắt cô ta lúc này đã lạnh như băng giống màu tóc nhuộm của mình, còn chưa đến gần mà trên mặt đã phủ sương giá.

"Quản lý Tôn, trong chín phút nữa tôi phải bắt đầu hội ký tên. Thời gian có hạn nên tôi sẽ không vòng vo với cô." Giản Tĩnh nói: "Tôi đã yêu cầu cửa hàng trưởng gọi cô tới là để khuyên cô tự thú.”

Quản lý Tôn cố gắng che giấu sự hoảng sợ của mình: "Tôi không biết cô đang nói về cái gì, sao lại phải tự thú? Không liên quan gì đến tôi."

Giản Tĩnh giơ cao lá đơn từ chức trong tay ra: "Đây là đơn từ chức của Lữ Tuyết. Chỉ cần giám định chữ viết tay thì có thể dễ dàng biết được người thực sự viết nó là ai."

Con người có bản năng tránh lợi tìm hại: "Cô nói cái này à? Đúng, là tôi đã viết." Quản lý Tôn nghe thấy bản thân mình đang bình tĩnh phản bác: "Lữ Tuyết bị gãy xương, tay cô ấy không tiện nên tôi viết thay cho cô ấy. Có vấn đề gì sao?"

“Cô ấy bị gãy tay, không phải ngón tay, thậm chí dù không thể cầm bút thì cô ấy cũng có thể ấn dấu vân tay.” Giản Tĩnh nói: "Loại tài liệu cần phải có chữ ký này không thể nhờ người khác ký giúp dù có bất kỳ vì lý do gì."

Quản lý Tôn không hề lo lắng nói: "Cũng chỉ là đơn từ chức thôi mà, chẳng phải là hợp đồng gì. Chỉ dựa vào cái này mà bảo tôi là kẻ gϊếŧ người. Cô đang đùa tôi sao?"

Giản Tĩnh bình tĩnh thong thả đáp lại: "Hung thủ chôn thi thể Lữ Tuyết trong bồn hoa trên tầng ba. Như vậy nơi xảy ra tai nạn là trong tòa nhà này. Bởi vì hung thủ không thể di chuyển thi thể ra khỏi tòa nhà. Dù sao thì nếu cắt điện, đóng camera giám sát tuy không khó nhưng cửa trước và cửa sau cũng có camera của các cửa hàng khác, không thể tránh được hoàn toàn.

"Vì vậy, cách an toàn nhất là giấu xác trong tòa nhà và đặt ở ngay tầm mắt mình, như vậy thì mỗi ngày đều có thể đến kiểm tra tình hình."

"Cô điên rồi sao? Vô duyên vô cớ vì sao tôi lại phải gϊếŧ Lữ Tuyết? Đừng nói là vì chúng tôi ở cùng một bộ phận." Quản lý Tôn phản bác: "Tuy là chúng tôi có cạnh tranh, nhưng tôi không cần phải gϊếŧ người."