Chương 12: Trang web gϊếŧ người?!

Bình thường thì Lương Chấp không đến mức vì không ưa ai mà nhắm vào người đó, nhưng lúc đấy Lương Chấp mới chuyển kiếp tới không lâu, không có tình cảm gì với thế giới mới, ánh mắt nhìn ai cũng như nhìn vật trưng bày hiếm thấy.

Chính ánh mắt như vậy đã chọc giận Tô Khấu Khấu, hắn hết nói Lương Chấp coi thường hắn, lại tìm người chặn đường cậu.

Lúc ấy Lương Chấp vừa chết một lần, đã sớm để đủ các loại đồ tự vệ trong túi, cậu đem đồ ra đánh cho đám người Tô Khấu Khấu không còn manh giáp, chỉ biết chạy mất dép.

Chỉ như vậy, hai người đối chọi nhau vô số lần, mãi đến lúc tốt nghiệp, đường ai nấy đi mới ngừng lại.

Lương Chấp nhớ lại một chút, rồi tự cho mình hồi đó bốn chữ: tuổi trẻ sung sức.

Tố Khấu Khấu là người thích khoe của, coi như hắn nói bao trọn gói cho bạn học, Lương Chấp cũng sẽ không bất ngờ.

Lương Chấp: "Ha ha." Trừ ha ha, cậu thật không biết nên nói cái gì.

Đường Nghiêu cũng biết Lương Chấp và Tô Khấu Khấu từng phát sinh những việc không vui hồi trước, cậu nói: "Tôi định tham gia."

Lương Chấp ngạc nhiên, Đường Nghiêu cũng không phải loại người ham hưởng lạc, cậu nói: "Cậu rút được thời gian à?"

Đường Nghiêu nói: "Nghỉ ngắn thôi thì vẫn có thời gian, tôi muốn thư giãn một chút, ông thì sao?"

Cấp trên của Lương Chấp là Lục Nhất Phong, xin nghỉ không thành vấn đề, vấn đề duy nhất là cậu có muốn đi hay không, đi đến đó có gặp nguy hiểm gì không.

Cậu từng vui vẻ nghĩ mình may mắn được sống lại, nhưng tâm trạng trải qua bao lần vượt hiểm đã sớm biến thành sợ hãi.

Cậu cũng từng sụp đổ, từng đem tất cả cảm xúc không chỗ phát tiết đổ hết lên đầu hệ thống đã cho cậu sống lại.

"Tại sao là tao! Trên đời này có nhiều tra độc giả như vậy! Tại sao lại là tao phải gặp khó khăn như thế?"

"Muốn đánh giá năm sao à! Được, cho tao trở về đi, tao sẽ mở clone, đánh lên ba trăm ngàn luôn! Được không?!"

Hệ thống luôn nói chuyện có nhân tính giờ lại cho thấy bộ mặt thật của nó, nó dùng giọng không chút tình cảm nói: "Không được."

"Mày!" Lương Chấp muốn chửi thề ngay lập tức.

Hệ thống nói: "Cậu có thể từ bỏ cơ hội sống lại, trước mặt cậu có bức tường, đập đầu tự tử là có thể kết thúc tất cả."

Lương Chấp: "..."

Sống sót vẫn tốt hơn chết, hệ thống muốn cậu chết, thế thì cậu phải kiên cường sống sót!

"Tôi cũng đi." Bản chất của Lương Chấp là người thích náo nhiệt, hơn nữa cậu không thể vì sợ hãi mà rúc trong xó chờ chết, đứng dậy và đối mặt mới là biện pháp duy nhất.

Đường Nghiêu hỏi: "Quang Minh có đi không?"

Lương Chấp nói: "Không biết, vụ án gần đây của nó rất khó điều tra, tôi nghĩ nó sẽ không đi."

Đường Nghiêu cũng biết, cậu thở dài, nói: "Tôi cũng nghĩ vậy, nếu thế giới này bớt một chút tội ác thì tốt."

Lương Chấp không nói gì, đừng nói đây là thế giới trong truyện trinh thám, dù ở thế giới thật, nơi nào cũng có dấu tội ác thôi.

Lương Chấp cúp điện thoại, ngồi trước máy tính, trước mắt, người muốn gϊếŧ cậu có 4 tên, đều bị cậu tránh được và tống vô tù.

Nghĩ đến vụ án gϊếŧ người hàng loạt được thấy ngày hôm nay, Lương Chấp không kìm được suy nghĩ, người muốn gϊếŧ cậu có khi nào là một nhóm không?

Trang web gϊếŧ người.

Lương Chấp thầm giật mình, bốn chữ đột nhiên xẹt qua trong đầu, cậu gõ bốn chữ này vào website tìm kiếm.

Nhưng kết quả tìm được làm cậu thất vọng, trang tìm kiếm chỉ xuất hiện một ít thứ tạp nham.

Hệ thống đột nhiên nói: "Nếu trang web này thật sự tồn tại, chỉ bằng cách tìm sơ sài đấy của cậu thì làm sao có thể tìm được."

Lương Chấp cảm thấy có ẩn ý trong lời hệ thống nói, vừa định truy hỏi thì nghe được một giọng nói.

"Trang web gϊếŧ người?!" Giọng nói còn mang theo chút bối rối.