Chương 2: Tiểu yêu tinh

Tần Thời Nhiên cũng nhoẻn miệng cười, cảm giác mỏi mệt không còn sót lại chút gì, thời điểm mỗi khi cô bởi vì công tác dẫn tới thân thể tinh thần đều mệt mỏi bất kham, Trầm Nhiêu chính là liều thuốc giải lao tốt nhất của cô.

Bữa tối qua đi, sớm tính toán đi xem một bộ phim điện ảnh, nhưng Trầm Nhiêu đau lòng Tần Thời Nhiên gần đây quá vất vả, liền không đi.

Hơn nữa thừa dịp thời gian còn sớm, không bằng về nhà làm một lần, tắm nước nóng, thoải mái ngủ một giấc dễ chịu.

“Thế nào, ăn ngon không?”

“Không có chị thì liền ăn ngon.” Trầm Nhiêu rất là hờn dỗi mà hướng Tần Thời Nhiên liếc mắt một cái, ba quang lưu chuyển, rất có ý tứ.

“Sao lại có thể nói như vậy?”

Tần Thời Nhiên cười, ở bên môi nàng hạ xuống một cái hôn khẽ, tinh quang trong mắt lập lòe, tươi đẹp động lòng người.

Tần Thời Nhiên đối với nơi ở rất kén chọn, căn hộ thông tầng tại trung tâm thành phố cô không muốn ở, mà đón Trầm Nhiêu chuyển đến căn biệt thự bên hồ.

Biệt thự đơn lập tinh xảo tựa lưng vào sườn núi, đối mặt với một cái hồ nhỏ lấp lánh như châu ngọc, thúy sơn bích hồ, cảnh sắc tuyệt đẹp u tĩnh, quan trọng nhất chính là cách trung tâm thành phố cũng không xa.

Lúc trước, chủ đầu tư xây dựng nơi này chính là vì muốn ở trong thành thị cũng có thể hưởng thụ thế ngoại đào nguyên, còn chưa công khai mở bán, cũng đã bị quan to hiển quý giành đặt mua trước.

Cánh cửa mới vừa mở ra, đèn cũng chưa bật, hai người liền ở chỗ huyền quan ướŧ áŧ hôn nhau, môi lưỡi dây dưa, âm thanh kí©ɧ ŧìиɧ.

Các nàng đều ở trong miệng đối phương nếm được vị ngọt thanh của rượu trái cây, nồng đậm lại say đắm.

Hương vị này so với lúc mới uống không giống nhau, hương vị càng phức tạp, cũng càng mê người.

Dưới những cái hôn ngắn ngủi lại kịch liệt, Trầm Nhiêu thực mau liền cảm thấy làn da khô nóng, miệng khô lưỡi khô, ngực nàng phập phồng đến lợi hại, cánh mũi mấp máy, nàng tận lực hút vào càng nhiều không khí, nhưng lại vẫn luôn cảm thấy không khí trong l*иg ngực mình đang bị cướp đoạt từng chút một.

Nàng vốn nên tách ra đôi môi đang chặt chẽ dán sát, nhưng lại khát đến lợi hại, vì thế liền chịu đựng hít thở không thông, gần như cơ khát mà mυ"ŧ vào lưỡi Tần Thời Nhiên, đem nước bọt trong khoang miệng cô hút vào trong miệng mình, giải khát yết hầu đang khô cạn.

Tay nàng như động tình, lại như cầu cứu mà ở trên lưng Tần Thời Nhiên vô ý thức mà hoạt động, đem áo sơ mi thẳng thớm của cô vò xoa đến nhăn nhúm bèo nhèo.

“A.... Ô....”

Không biết là ai từ trong môi lưỡi triền miên tràn ra run rẩy nức nở.

Trong bóng đêm, con ngươi hai người đầy nước như trân châu sáng ngời mê luyến nhìn nhau, đầu lưỡi đỏ ửng ẩm ướt giống như rắn nhỏ ở trong khoang miệng du tẩu, trêu đùa.

Tần Thời Nhiên vươn tay ở trên tường sờ soạng, quen thuộc mà ấn xuống một cái chốt mở, cửa sổ sát đất cùng rèm che từ từ được kéo ra.

Sườn núi tươi mát nhẹ nhàng thổi gió vào khắp phòng, tiếng côn trùng kêu râm ran, ánh trăng chiếu xuống rất sáng, mặt trăng như mâm tròn treo ở bên khung cửa sổ, đem một màn suồng sã của hai người trong phòng chiếu sáng lên.

Trên mặt hai người đều nhiễm kích động màu đỏ, Trầm Nhiêu đầy mặt động tình, hai mắt mê ly đến kỳ cục, tóc đẹp thật dài bị gió thổi đến hỗn độn, nhè nhẹ từng đợt sợi tóc dán ở trên mặt, giống yêu tinh bóng tối.

......