Chương 1: Tiểu tâm cơ

Chủ nhật này là ngày kỷ niệm tròn hai năm yêu nhau của Tần Thời Nhiên cùng Trầm Nhiêu, các nàng chọn một nhà hàng cơm Tây rất có tình thú cùng nhau dùng bữa.

Nhà ăn bố trí nội thất ôn nhu lãng mạn rất có phong cách, ánh đèn pha lê trang trọng trong suốt nhu hòa, khắp nơi rơi rụng xuống tia sáng ấm áp, giống như bầu trời sao.

Khúc nhạc dương cầm cổ điển êm dịu như nước chảy xuôi, người phục vụ ăn mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ cùng quần tây, eo duỗi thẳng tắp, bưng khay tròn, giống như cơn lốc nhỏ vòng qua các dãy bàn cung cấp đồ ăn thức uống.

Rượu nho nồng đậm được rót vào vào ly thủy tinh chân dài bụng tròn, trên bàn phủ khăn trắng bày biện đồ ăn tinh mỹ.

Vị trí hai người ngồi sát cửa sổ, ngoài cửa sổ chính là sông H Giang nổi tiếng của thành phố H, gió tháng 10 tươi mát thoải mái thổi vào bên trong, cảnh đẹp lại có mỹ thực, cảm giác mỹ vị nhân gian tuyệt hảo.

Trầm Nhiêu hiếm khi trang điểm, nàng kẻ mắt tinh tế, vẽ ra đường nét rất tự nhiên, đôi mắt hai mí khẽ chớp, không có uốn lông mi.

Bởi vì nàng thích lông mi của mình nghiêng thẳng nồng đậm, giống hai thanh gươm nhỏ, chiết xạ ra ánh sáng lãnh ngạnh ảm đạm, chỉ cần đôi mắt thoáng nhìn xuống, liền lộ ra đuôi mắt hẹp dài quá mức vũ mị, nghiêng nghiêng nhập vào thái dương, thập phần lãnh diễm, câu nhân vô cùng.

Nàng rõ ràng biết bản thân mình ở góc độ này là đẹp nhất, nhưng tổng thể lại hiển lộ ra thần thái đơn thuần mà nàng không tự biết.

Trầm Nhiêu trông thấy ngón tay cầm dao nĩa của Tần Thời Nhiên thoáng siết chặt, trong lòng nàng sinh ra chút vui mừng, nhưng trên mặt đến một biểu tình nhỏ biến hóa cũng không có.

Vươn ngón tay thon dài lắc nhẹ ly, lười biếng tùy ý mà nhấc lên, ly thủy tinh trong suốt nhẹ nhàng kề lên môi đỏ, cổ thon dài chậm rãi ngửa ra, nâng lên cằm nhỏ tinh tế, đôi mắt hoa đào xinh đẹp nửa khép. Khẽ nhấp một ngụm rượu, ánh mắt xuyên qua hàng mi dò xét, lén lút nhìn Tần Thời Nhiên.

Đem ly rượu đặt xuống, vươn ngón tay chỉnh lại mấy lọn tóc nghịch ngợm rơi trên gò má, đem sợi tóc không ngắn không dài vén ra sau vành tai.

Trầm Nhiêu uống rượu dễ dàng bị phản ứng, chỉ uống vào một chút rượu nho có độ cồn không cao cũng làm gương mặt nhiễm một tầng đỏ ửng, giống hoa anh đào nở trên sứ trắng, có một loại mỹ cảm phương Đông dịu dàng diễm lệ.

Ánh mắt Tần Thời Nhiên dừng lại trên gò má Trầm Nhiêu đã lâu, cuối cùng ý vị thâm trường mà nói ra.

"Nhiêu Nhiêu, Em thật xinh đẹp.”

Trầm Nhiêu dường như không biết Tần Thời Nhiên vì cái gì đột nhiên lại mở miệng khen ngợi nàng như vậy, đôi mắt đào hoa mờ mịt sương mù mông lung, gió từ sông thổi vào đem mái tóc của nàng tung bay, nhè nhẹ lắc lư.

Tần Thời Nhiên ánh mắt nhìn nàng cũng trở nên ướŧ áŧ, giống như muỗng gỗ và mật ong dính chặt vào nhau.

Ở trước mặt ái nhân luôn muốn giở chút tâm cơ nho nhỏ, Trầm Nhiêu làm bộ hiểu sai ý, nàng thoáng bĩu môi, bởi vì động tác cũng không lớn, bởi vậy không có vẻ mất tự nhiên, ngược lại nhìn rất ngây thơ.

“Không cần nói sang chuyện khác!”

“Không phải nói muốn đi ngắm biển sao? Vẫn luôn chây ỳ, đều sắp tới mùa đông, nếu không đi thì liền không thể bơi lội.”

Cô gái nhỏ oán giận mà lẩm bẩm lầm bầm, môi chu ra, cái lưỡi màu đỏ tươi lấp ló giữa đôi môi hồng nhuận, hàm răng trắng tinh như ẩn như hiện.

Nếu không phải đang ở nơi công cộng, Tần Thời Nhiên thật sự rất muốn ấn nàng xuống mãnh liệt hung hăng mà hút lấy cái lưỡi nhỏ đáng yêu kia, đem son môi nàng liếʍ sạch, ép nàng phát ra âm thanh rêи ɾỉ kiều suyễn, trong ánh mắt đều là xuân thủy triền miên.

Ngón tay nắm dao nĩa buộc chặt lại thả lỏng, đáy lòng hiện ra một trận khát vọng mãnh liệt, cô hung hăng đè chặt lại mặt bàn, mới có thể che giấu thân hình đang run rẩy của mình.

“Xin lỗi Nhiêu Nhiêu, gần đây bận quá, ở nước ngoài nối tiếp một hạng mục quan trọng, tạm thời không đi được, chờ một thời gian nữa lại bồi em được không?”

Trầm Nhiêu mở to đôi xinh đẹp, không chớp mắt mà nhìn Tần Thời Nhiên, kiên nhẫn nghe cô giải thích, tươi sáng cười đáp lại.

“Um, tạm tha thứ cho chị.”

Trầm Nhiêu có diện mạo lãnh diễm, nhưng cô gái 21 tuổi mặt lại nộn thật sự, làm khơi lên biểu tình đáng yêu hoạt bát.

“Công tác xong lại nói, đi du lịch lúc nào cũng đều được.”

......