Chương 5 Xử lý rắc rối nhỏ

Sở Nghiên Nghiên cũng nghe thấy tiếng động, xoay lại, nhìn rõ người đứng ra bênh vực cô là Đan Tư Viễn, có hơi ngây ra.

Cao Ca ở cách đó không xa nhìn thấy hết thảy, ánh mắt lạnh lùng nhàn nhạt quét qua người thiếu nữ ướt sũng chật vật vô cùng kia, khẽ nhíu mày, rất nhanh dời đi, sau đó lại rơi xuống trên mặt chàng trai.

Chân định bước, xoay xoay vặn vặn khớp xương, cũng đã lâu hắn không đánh nhau rồi.

Người bên cạnh nhận ra mục đích của hắn, kịp thời ngăn cản “Anh Ca, ba của tên kia làm bên bộ giáo dục, chúng ta vẫn là chớ chọc vào thì tốt hơn.”

Cách một khoảng, thiếu niên trừng mắt nhìn Chu Giai Di, xoay người đi đến trước mặt cô ta, túm lấy tay kéo cô ta rời khỏi hiện trường.

“Tư Viễn......”

Sở Nghiên Nghiên chưa kịp hoàn hồn đã bị cậu ta dẫn đi.

Trong phòng vệ sinh, Sở Nghiên Nghiên vừa gội đầu vừa mỉm cười.

Đan Tư Viễn ở bên cạnh cau mày thúc giục “Nhanh lên chút được không?”

Kết quả khiến cho cô gái càng cười to hơn, cậu vô cùng khó chịu, cảm thấy đối phương thật khó hiểu “Cậu còn cười được?”

“Tôi đang suy nghĩ một vấn đề.” Sở Nghiên Nghiên gỡ mắt kính xuống, lộ ra một đôi mắt to tròn linh động, nhìn Đan Tư Viễn, khuôn mặt nhỏ nhắn bị tóc mái che đi, nhưng ngũ quan lại rất thanh tú.

Nếu không phải quen biết cô từ nhỏ, Đan Tư Viễn cũng sẽ cho rằng cô không ưa nhìn, kể từ sau sự kiện học bổng kia, cô dần giấu đi vẻ rạng rỡ của mình, suýt nữa cậu đã quên mất thực ra cô là một cô gái rất xinh đẹp.

“Vấn đề gì?” Giọng điệu Đan Tư Viễn vẫn còn kích động.

Sở Nghiên Nghiên đã nhiều lần thấy cậu ta xụ mặt, cũng hiểu tính cậu ưa mạnh miệng nhưng cũng dễ mềm lòng, cho nên cô cũng không tức giận mà nói “Tôi đang nghĩ, cậu có thể giải quyết được bao nhiêu câu hỏi bằng tài can thiệp của mình?”

“Ha ha ha!”

Đan Tư Viễn sắc mặt càng đen, ý thức được hành vi của mình, cậu liếc nhìn cô một cái rồi bỏ lại một câu “Cậu từ từ rửa đi.”

Sở Nghiên Nghiên nhìn bóng lưng Đan Tư Viễn rời đi, mới chậm rãi thu lại nụ cười, vội vàng tẩy rửa thật nhanh, đeo lại mắt kính vốn chẳng có độ nào.

…....

Sau giờ học, Đan Tư Viễn giữ chặt Sở Nghiên Nghiên “Hôm này đừng đi làm thêm, chúng ta cùng nhau về đi.”

Sở Nghiên Nghiên biết cậu lo lắng điều gì, chẳng qua là sợ Chu Giai Di sẽ mang theo người chặn đường cô, dù sao cô ta chưa bao giờ là loại người có thể nhịn cơn tức qua đến ngày hôm sau.

Trong trường không dạy dỗ được cô, chắc chắn cô ta sẽ kiếm cách chặn đường ở bên ngoài.

“Không sao đâu, tôi muốn đi.” Sở Nghiên Nghiên cười trấn an “Cho dù cậu có tốn bao nhiêu công sức để khuyên, thì cuối cùng tôi vẫn sẽ đi thôi.”

Sở Nghiên Nghiên hiểu quá rõ về Đan Tư Viễn, nghe được lời này, quả nhiên sắc mặt Đan Tư Viễn trở nên khó coi, cậu không hiểu tại sao Sở Nghiên Nghiên phải mạo hiểm như vậy, nhưng nghĩ lại những lần trước đây cô đều có thể xử lý tốt, cậu cũng không nghĩ ngợi nhiều thêm, hơn nữa với hoàn cảnh gia đình của cô hiện tại, khó mà từ bỏ một công việc không dễ dàng kiếm được này.Nhìn theo bóng lưng tiêu sái của cô, cậu vẫn nhịn không được nhắc nhở “Cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”

“Được.”

Sở Nghiên Nghiên gật đầu, đáp lại đối phương bằng một nụ cười thật tươi.

Điện thoại vang lên âm báo tin nhắn, Sở Nghiên Nghiên mở ra xem, khung hội thoại quen thuộc hiện lên đầu tiên.

“Bé cưng, tan học rồi sao?”

Cô mua một cây kẹo mυ"ŧ ven đường, ngậm vào trong miệng, vị ngọt của kẹo thấm vào răng môi, lấy lại chút sức lực, cô gõ chữ trả lời “Ừm, anh đang làm gì vậy?”

“Một lát nữa phải đi xử lý chút rắc rối nhỏ, trễ chút sẽ nhắn cho em.”

Sở Nghiên Nghiên nhìn màn hình, cuối cùng dừng lại ở ba chữ ‘rắc rối nhỏ’, cười lạnh một tiếng.

Ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Chu Giai Di.

Cô khẽ nhíu mày, còn chưa kịp nói chuyện, người đàn ông hung thần ác sát bên cạnh Chu Giai Di đã lôi cô đi, kéo tới chiếc ô tô đậu cách đó không xa.

“Cứu.....” Tiếng kêu cứu còn chưa kịp phát ra, cô đã bị một mảnh vải bẩn bịt miệng, tiếng kêu cũng bị chặn lại. Sở Nghiên Nghiên sửng sốt, dựa theo hành động trước đây của Chu Giai Di, hẳn là sẽ kéo cô vào góc tường, sau đó hung hăng đánh cho cô một trận mới đúng, tại sao lại còn có xe.....

Chẳng lẽ là bắt cóc?

Mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát của cô, cô nhất thời trở nên luống cuống, còn chưa đợi cô nghĩ xong, trong giẻ lau có tẩm thuốc mê, rất nhanh cô đã mất đi ý thức.

Khi mở mắt ra lần nữa, cô đã nằm trên một tấm thảm trải sàn màu trắng, hai tay bị trói quập ra sau lưng.

Cô quan sát tình hình xung quanh, nhìn thấy người vừa mới rồi còn nhắn tin cho mình.

Thiếu niên ngồi trên ghế cách đó không xa, ngậm thuốc lá nhìn di động, không có nhìn cô.

Trong phòng mùi khói thuốc trộn lẫn với mùi rượu bia nồng nặc, Sở Nghiên Nghiên nhíu mày, mùi vị khó chịu tới nỗi khiến cô muốn nôn ra.

Mấy người ở đây trên tay ai hầu như cũng cầm một điếu thuốc, còn có mấy chai bia rỗng vương vãi đầy trên bàn.

“Mấy người,” Sở Nghiên Nghiên mở miệng, phát hiện thanh âm của mình có hơi run “Muốn làm gì?”

Lời nói của cô gái ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng, ngoại trừ Cao Ca.

“Anh, con nhỏ đó tỉnh rồi kìa” Nói chuyện chính là cái tên đầu tóc vàng hoe hay đi theo sau Cao Ca.

“Được, vậy thì bắt đầu đi!” Cao Ca khẩy tàn thuốc trên đầu ngón tay, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô.